Văn án
Từ nhỏ, Ngô Yên bị mẹ mìn bắt cóc rồi nhận nuôi. Là mỹ nhân nổi danh nhất bên bờ sông Tần Hoài, chưa kịp trưởng thành đã vang danh khắp Dương Châu. Chỉ tiếc, hồng nhan bạc mệnh.
Lần nữa mở mắt, Ngô Yên phát hiện mình đã xuyên đến những năm 90—mặt trang điểm đậm, mặc váy da họa tiết báo, trở thành một thợ gội đầu trong tiệm uốn tóc.
Trong nhà, cha già nằm liệt giường. Bên ngoài, bạn bè thì đầy rẫy ác ý. Làm thế nào để tiếp tục sinh tồn ở thời đại này? Nghĩ đến đây, đôi mày không khỏi nhíu chặt.
Lần đầu tiên Thẩm Thanh Việt nhìn thấy Ngô Yên, vẫn là bộ váy da báo ấy, khuôn mặt dày phấn son, đôi mắt rụt rè lướt nhìn về phía hắn. Một ánh mắt, hắn đã đắm chìm.
Lần thứ hai gặp lại, lớp trang điểm đã tẩy sạch, khoác lên mình chiếc váy trắng đơn giản, thắt eo bằng một sợi dây lưng. Nhìn đến mà tim hắn không khỏi run rẩy.
Ngô Yên thầm niệm trong lòng vô số lần:
"Mau tránh xa ra, Thẩm Thanh Việt!"
Thế nhưng nam phụ này cứ bám riết như keo dán chó, càng đuổi càng gần.