Diễm tỷ và Ngô Tú Cầm quen biết nhau đã nhiều năm. Trước đây, họ từng làm chung một chỗ, nhưng sau này, Ngô Tú Cầm được người ta bao nuôi rồi ra ngoài mở tiệm riêng.
"Cô ấy vẫn còn qua lại với gã đàn ông kia à? Haizz… Em gái, em có khinh thường bọn chị không đấy?" Diễm tỷ vừa xiên một miếng thịt nướng, vừa mở chai bia rót ra ly. Khi hỏi câu này, chị ta nheo mắt nhìn Ngô Yên, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Ngô Yên lắc đầu, bình thản đáp:
"Chị em mình cũng đâu có trộm cắp gì, đều dựa vào năng lực để kiếm tiền. Phụ nữ ở cái xã hội này muốn sống tốt đã khó rồi. Em cũng là phụ nữ, sao lại đi khinh thường chị được chứ? Nếu nói như vậy, chẳng phải nhiều người cũng thấy em làm nghề gội đầu là không đứng đắn sao?"
Không phải cô chưa từng gặp khách hàng có hành động khiếm nhã, nhưng hiện tại, cô chưa đủ khả năng để rời đi, chỉ có thể nhẫn nhịn. May mà kiếp trước cô đã chịu đựng quá lâu, giờ đây, nhẫn nại đã trở thành bản năng.
Ngô Tú Cầm bị bao nuôi, nhưng gã đàn ông đó không có vợ con, hai người chỉ là đôi bên có nhu cầu mà thôi. Theo lời chị ta kể, hắn cũng không phải chỉ nuôi mình chị, mà còn có nhiều cô gái khác nữa. Nhưng suy cho cùng, ai cũng phải tìm cách sinh tồn.
Bản thân cô thì sao? Xuất thân của cô so với họ có gì tốt hơn? Nếu nói họ tự dựa vào chính mình kiếm tiền, thì cô ở kiếp trước cũng chỉ là một nô tỳ thấp hèn, bị bán như món hàng trang trí trong phủ quan.
Khi đó, dù có bị đưa đến làm thiếp cho quan lớn, chính thất cũng không thể nói gì. Còn bây giờ, xã hội đã tiến bộ hơn nhiều, chế độ một vợ một chồng được ghi rõ trong pháp luật. Lúc mới biết điều đó, cô còn cảm thấy khó tin mà cứ hỏi mãi Ngô Tú Cầm.
Hồi trẻ, cô từng xúc động khi đọc những câu chuyện về tình yêu chung thủy, nhưng có bao giờ cô dám mơ tưởng mình sẽ gặp được điều tốt đẹp như vậy? Cô chỉ mong nếu bị bán, thì chủ nhân tương lai có thể đối xử tử tế một chút, và chính thất có thể bao dung sự tồn tại của cô mà thôi.
Diễm tỷ bật cười, nâng ly với Ngô Yên:
"Người học thức nói chuyện đúng là có khác! Uống đi, em gái! Em ra ngoài làm việc cũng không dễ dàng gì. Nếu gặp chuyện gì khó giải quyết thì cứ nói với chị. Chị bôn ba bao năm nay, cũng có chút quan hệ. Bình thường nên tỏ ra mạnh mẽ một chút, chứ em thế này, nhìn mặt mũi xinh xắn cũng chẳng giúp em tránh được mấy gã đàn ông mất nết đâu."
Dù trang điểm đậm, nhưng gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Ngô Yên vẫn không giấu được vẻ đẹp tự nhiên. Đôi mắt to tròn như nước hồ thu khiến ngay cả phụ nữ cũng khó mà cưỡng lại.
Diễm tỷ không nói gì thêm về lớp trang điểm của cô, chỉ ẩn ý nhắc nhở cô một câu. Ngô Yên hiểu được ý tốt đó, cảm thấy có chút cảm động. Lần đầu gặp nhau chẳng mấy vui vẻ, nhưng bây giờ, Diễm tỷ lại sẵn sàng dang tay che chở cho cô, chứng tỏ chị ấy là người tốt bụng.
Quả nhiên, người trượng nghĩa thường không phải là kẻ đọc sách nhiều.
Cô nâng ly kính Diễm tỷ, uống một hơi cạn sạch. Sự thoải mái, dứt khoát của cô khiến Diễm tỷ càng thêm hài lòng.
Hai người vừa uống bia, vừa ăn xiên nướng, nói chuyện phiếm. Chỗ này là nơi Diễm tỷ hay lui tới, vốn dĩ không có vấn đề gì. Nhưng đúng lúc ấy, có vài kẻ không biết điều lại mò tới.
Là một nhóm đàn ông đã ngà ngà say. Một gã trong đó nhận ra Diễm tỷ, hắn cong lưng khoác vai chị một cách thân mật:
"Ơ, đây chẳng phải Diễm tỷ ở Đại Thế Giới sao? Hôm nay không làm à? Vừa hay, lần trước tôi với mấy anh em đến đó, chính chị tiếp đãi bọn tôi. Chậc chậc… phục vụ thoải mái lắm!"
Quán nướng khá đông khách, Diễm tỷ và Ngô Yên là hai cô gái duy nhất ngồi một bàn, nên ban đầu cũng đã thu hút không ít ánh mắt. Nhưng chỉ có vậy thôi, chẳng ai làm gì cả. Đến khi đám đàn ông này xuất hiện, mọi chuyện mới trở nên khó chịu.
Trong nhóm có một kẻ từng đến Đại Thế Giới, nhưng lần đó, hắn cố tình lôi kéo một cô gái nên bị Diễm tỷ ngăn lại. Hắn vẫn canh cánh chuyện đó trong lòng. Giờ thấy chị chỉ đi cùng một cô gái trẻ, lại bị đồng bọn giật dây, hắn bèn đến đây kiếm chuyện.
Bị khoác vai, nhưng Diễm tỷ vẫn ung dung, đôi mắt đong đưa đầy quyến rũ, liếc nhìn gã đàn ông kia:
"Ơ kìa, Hoàng ca! Lâu rồi không thấy anh đến chơi, mấy chị em tụi em nhớ anh lắm đó!"
Câu này nói ra vừa khéo nịnh nọt, vừa dễ dàng dỗ dành. Gã đàn ông nghe xong, vẻ mặt giãn ra, tay đưa lên vuốt má Diễm tỷ, cười híp mắt:
"Chà chà, Diễm tỷ biết ăn nói quá nhỉ? Nhưng lần trước đông người như vậy, chị chẳng nể mặt tôi chút nào. Chuyện đó không thể bỏ qua dễ dàng được đâu."
Đám đàn ông kia cũng ồn ào hùa theo:
"Đúng đó, ai chứ Hoàng ca đây cũng đâu có thiếu tiền. Mà các cô ở Đại Thế Giới chẳng phải cứ có tiền là xong à? Lần đó làm cao làm gì vậy?"
Giọng điệu đầy khiêu khích và sỉ nhục. Sắc mặt Diễm tỷ tối lại, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Ở đây chỉ có hai cô gái, đối phương lại là một nhóm đàn ông, nếu làm lớn chuyện, người chịu thiệt vẫn là họ.
Diễm tỷ nở nụ cười quyến rũ, nâng ly rượu lên:
"Hoàng ca nói thế oan cho em quá. Hôm đó cô bé kia khóc lóc dữ lắm, em đành phải xem xét tình hình thôi. Còn chuyện đuổi khách, Đại Thế Giới chúng em xưa nay chỉ có nghênh đón, chưa bao giờ đuổi ai cả. Hôm nay em mời anh một ly, coi như bù lại chuyện lần trước, anh rộng lượng bỏ qua cho em nhé?"
Chị ta nói xong, còn cố tình nghiêng người, để nửa thân trên cọ vào Hoàng ca một chút.
Ngô Yên rõ ràng nghe thấy có kẻ nuốt nước bọt. Mấy gã đàn ông đều nhìn chằm chằm vào Diễm tỷ, mắt sáng rực lên.
Cô hơi dịch người sang một bên, trong lòng có chút bất an.