Chu Như Chân lớn hơn Ngô Yên hai tuổi. Cả hai cùng lớn lên trong một thôn, tình cảm thân thiết như chị em ruột. Nhưng vì hoàn cảnh khác nhau, con đường họ chọn cũng khác biệt.

Chu Như Chân không thích học nên bỏ ngang, sớm ra ngoài làm việc. Ngược lại, Ngô Yên vốn chăm chỉ, nhưng tai nạn của cha cô vào năm trước đã thay đổi tất cả. Khi cha cô té từ trên cao xuống lúc xây nhà, đôi chân mất cảm giác, khiến Ngô Yên không thể tiếp tục học. Cuối cùng, cô quyết định đi làm cùng Chu Như Chân.  

Nhưng hiện tại, Ngô Yên biết rõ, Chu Như Chân không còn là cô gái đơn thuần ngày xưa. Và cô, cũng không còn là Ngô Yên của trước kia. Bề ngoài, họ vẫn giữ vẻ thân thiết như chị em, nhưng sâu bên trong, mỗi người đều có những tính toán riêng.  

Theo nội dung của cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc, Chu Như Chân thực chất đến từ 40 năm sau. Cuộc sống trước kia không như ý, nên khi có cơ hội sống lại thời trẻ, cô ta quyết tâm tận dụng thời đại này để thay đổi số phận. 

Trong sách, Ngô Yên được miêu tả khá mờ nhạt, chỉ được nhắc đến như một kẻ đố kỵ với Chu Như Chân, liên tục tìm cách hãm hại cô ta vì ghen tức. Sau cùng, khi không thể giành lấy tình cảm của người đàn ông mình thích, cô ta sa ngã vào con đường tăm tối, bị hủy hoại hoàn toàn.  

Nhưng Ngô Yên bây giờ chỉ cười nhạt khi nhớ lại nội dung đó. Trong ký ức của cô, bản thân cô chưa bao giờ là người như vậy. 

Cô học hành chăm chỉ, luôn bận rộn, lại là con gái trưởng thôn, từ nhỏ đã xem Chu Như Chân như chị em ruột. Làm sao có thể chỉ vì mấy lời tán tỉnh của khách mà sinh lòng đố kỵ rồi mưu hại cô ta?  

Ngược lại, từ sau khi "thay đổi", Chu Như Chân lại tỏ ra xa cách và có chút địch ý với cô.  

Sau khi ăn sáng xong, Ngô Yên và Chu Như Chân cùng xuống lầu. Trước khi đi, cô không quên khóa cửa cẩn thận.  

Nơi họ ở thực chất là một khu trọ cũ, cao bốn tầng, thuộc dạng nhà chia nhỏ cho thuê phổ biến ở Hải Thành. Thành phố này đang phát triển nhanh chóng, thu hút nhiều lao động nhập cư, khiến nhà ở trở nên khan hiếm. 

Chủ nhà địa phương vừa khinh thường dân ngoại tỉnh nhưng cũng muốn kiếm tiền từ họ, nên tận dụng mọi không gian có thể để cho thuê.  

Khi xuống đến tầng hai, họ bắt gặp một người phụ nữ mặc váy ngắn bó sát màu đen, đi giày cao gót khoảng mười phân, đang cúi người khóa cửa. Cầu thang vốn đã nhỏ, nay lại bị cô ta chặn kín.  

Chu Như Chân vốn đã khó chịu từ trước, nay càng bực mình, buột miệng:  

“Chị làm ơn nhanh lên được không? Mông to thế, bị khách sờ nhiều quá nên chai lì rồi à? Chặn cả lối đi thế này, thật chướng mắt!”  

Lời này vừa thốt ra, người phụ nữ kia lập tức xoay người lại, chặn thẳng lối xuống cầu thang, ánh mắt sắc bén như dao:  

“Mày nói gì đấy con nhãi? Láo nháo là tao lôi mày vào đây cho người ta sờ thật đấy!”  

Cô ta có dáng người cao lớn, gương mặt dữ tợn, cả người toát lên khí thế không dễ chọc.  

Chu Như Chân thấy vậy lập tức hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô ta liếc nhanh sang Ngô Yên, trong lòng dâng lên một cơn giận khác, nếu không phải vì Ngô Yên chậm chạp lúc nãy, cô ta đã không phải đợi lâu đến mức mất kiên nhẫn mà nói ra những lời kia.  

Nhưng lúc này, Ngô Yên không có ý định giúp đỡ. Đây là chuyện do Chu Như Chân tự gây ra, cô ta phải tự chịu trách nhiệm.  

Không nhận được sự ủng hộ từ Ngô Yên, Chu Như Chân liền quyết định kéo cô xuống nước. Cô ta nhanh chóng thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ trước mặt, giọng điệu trở nên đanh thép:  

“Chị muốn làm gì? Nói cho chị biết, bạn tôi có quan hệ rất tốt với chủ nhà! Nếu chị còn muốn ở yên trong khu này thì tốt nhất nên tránh ra! Ngô Yên, hôm trước bác Xuân (chủ nhà) còn mời cậu qua ăn cơm đúng không? Giờ cậu cứ đến nói chuyện với bác ấy đi, bảo bác ấy xem lại cái khu này có bao nhiêu người làm ăn không đàng hoàng, dọn sạch bọn họ đi là vừa!”  

Chu Như Chân nói xong, trong lòng dâng lên một chút đắc ý.  

Nhưng Ngô Yên chỉ nhìn cô ta, cười nhạt. Nếu bây giờ cô không xử lý tốt chuyện này, thì người gặp rắc rối không phải Chu Như Chân mà là cô. Người phụ nữ kia rõ ràng không phải dạng dễ chọc, nếu để cừu hận này dồn lên người mình, thì sau này cô sẽ khó sống yên ở đây.  

Thế là Ngô Yên lập tức đổi giọng, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút bất lực:  

“Như Chân, sao cậu có thể nói vậy được? Mình ở đây lâu rồi, chẳng lẽ mình không rõ sao? Mọi người trong khu đều rất tốt mà. Ngược lại là cậu, mở miệng ra là toàn lời khó nghe, mau xin lỗi chị ấy đi.”  

Ngô Yên cúi nhẹ người, tay bám vào tay vịn cầu thang, ánh mắt chân thành nhìn người phụ nữ kia:  

“Chị ơi, thật xin lỗi. Bạn em nói chuyện không giữ ý, em thay mặt cô ấy xin lỗi chị.”  

Chu Như Chân sững người. Không đúng! Trước giờ, chẳng phải Ngô Yên luôn đứng về phía cô ta sao? Sao giờ lại quay sang đối đầu thế này? 

Cô ta cứng miệng, vẫn không chịu nhận lỗi:  

“Tại sao tôi phải xin lỗi? Tôi nói sai à? Nhìn chị ta là biết không phải người đàng hoàng rồi! Ngô Yên, cậu đừng có sợ! Để tôi đưa cậu đi gặp chủ nhà, bắt họ đuổi chị ta ra khỏi đây!”  

Lời vừa dứt, sắc mặt người phụ nữ kia tối sầm lại, ánh mắt hằn lên tia máu.  

Ngô Yên thầm thở dài trong lòng:  

Chu Như Chân, cậu đúng là người bạn “tốt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play