Trên đường trở về nhà, Ngô Yên ghé qua mua một túi đồ kho nhỏ, sau đó tạt vào một quán cơm ven đường, gọi một hộp cơm mang về. Chỗ cô ở không có nhà bếp, nên mấy ngày nay đều phải ăn cơm hộp bán sẵn ngoài tiệm.
Băng qua con hẻm nhỏ, cô tình cờ bắt gặp một nhóm thanh niên mặc quần jeans ống rộng, tóc chải theo kiểu ba bảy đang tụ tập hút thuốc. Bọn họ khoác vai nhau, bộ dạng lấc cấc, có vẻ là những kẻ lêu lổng không nghề nghiệp.
Cảnh tượng này không có gì xa lạ trong con hẻm này. Hầu hết người sống ở đây đều là dân lao động ngoại tỉnh, thành phần rất tạp nham, môi trường sống cũng khá bừa bộn và phức tạp. Những thanh niên nhàn rỗi như vậy thường tụ tập hút thuốc, hoặc kéo nhau đến các phòng thu để nghe nhạc.
Ngô Yên có năng khiếu ca hát. Giọng cô trong trẻo, ngọt ngào, từng nhiều lần đứng sau rèm hát cho các quý nhân nghe khi còn nhỏ. Sau khi đến đây, cô từng vô tình nghe được tiếng nhạc phát ra từ một phòng thu âm.
Ban đầu, cô không mấy hứng thú vì thấy nhạc hiện đại quá ồn ào, ca từ cũng quá trực diện, không uyển chuyển như những khúc hát cô từng biết. Nhưng nghe mãi thành quen, dần dần cô cũng thấy không tệ, thậm chí đôi lúc còn ngân nga theo vài câu.
Lúc chạm mặt đám thanh niên hút thuốc, cô đang khe khẽ hát. Vừa thấy họ, cô lập tức im bặt, cúi đầu bước nhanh qua.
"Ơ! Xinh thế này mà lướt qua vậy à?" Một tên trong nhóm nhe răng cười. "Này, mỹ nhân! Hút một điếu không? Lại đây chơi với bọn anh đi!"
Ngô Yên giả vờ như không nghe thấy gì, bước đi nhanh hơn. Dù sao, khuôn mặt cô đã được lớp trang điểm dày che lấp, chẳng ai có thể nhìn ra dung mạo thật sự của cô.
Thấy cô không phản ứng, tên kia bĩu môi, hất hàm cười nhạt: "Làm như mình đẹp lắm không bằng!"
Một tên khác đập tay lên vai hắn, cười cợt: "Thôi bỏ đi, thích gái thì qua 'Đại Thế Giới' mà tìm, mỹ nữ bao la."
Những câu nói sau đó, Ngô Yên không còn nghe rõ. Cô chỉ tập trung đi thật nhanh, lên đến phòng trọ, khóa trái cửa rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không thực sự sợ đám người đó, vì thời đại này đã tốt hơn nhiều so với kiếp trước của cô. Ít nhất, ở đây còn có cảnh sát bảo vệ người dân. Chỉ là con hẻm này quá vắng vẻ, trời lại chập choạng tối, cô là con gái một thân một mình, cẩn thận vẫn hơn.
Ngồi trên giường, cô khẽ cau mày, nhớ đến cái tên "Đại Thế Giới" mà bọn kia vừa nhắc tới.
Theo nội dung cuốn sách cô từng đọc, Ngô Yên của nguyên tác đã sa chân vào một câu lạc bộ đêm chính là nơi đó. "Đại Thế Giới" là một nơi ăn chơi nổi tiếng, quy tụ những kẻ lắm tiền nhiều của ở Hải Thành. Ở đó, có mỹ nữ, có rượu ngon, có mọi thứ có thể làm người ta mê muội.
Nhưng vài năm sau, nơi này bị triệt phá. Ngô Yên trong sách cũng bị cuốn vào vụ việc, mãi sau mới thoát ra, nhưng lúc đó cô đã tàn phế, còn Chu Như Chân – nữ chính của truyện – lại trở thành anh hùng vì đã tố giác ổ mại dâm này.
Nếu cô nhớ không lầm, trong sách có đoạn kể rằng Chu Như Chân ban đầu có ý định cứu Ngô Yên khỏi "Đại Thế Giới", nhưng cô không chịu nghe. Sau đó, có một lần vô tình cứu được một người đàn ông quan trọng, Chu Như Chân có trong tay những tài liệu mật giúp triệt phá nơi này, nhờ vậy mà cô ta được chính phủ trọng dụng, trở thành nữ doanh nhân trẻ tuổi thành đạt nhất Hải Thành.
Nhẩm tính thời gian, có vẻ như chỉ vài ngày nữa, Chu Như Chân sẽ gặp người đàn ông đó.
Ngô Yên không quan tâm. Cô sống lại kiếp này chỉ mong có một cuộc đời bình yên, điều mà kiếp trước cô chưa từng có được. Ở đây, cô là một con người, không phải một món hàng để người ta định đoạt.
Cô có thể đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì mình muốn. Chỉ cần Chu Như Chân không động đến cô, thì dù cô ta có thành danh đến đâu cũng không liên quan đến cô.
Điều duy nhất cô mong muốn bây giờ là sống một cuộc sống tự do.
Sau bữa tối, cô lấy quần áo sạch rồi xuống lầu, đi đến khu nhà tắm công cộng gần đó.
Mặc dù là phòng tắm công cộng, nhưng ở Hải Thành khác với phương Bắc, không phải kiểu nhà tắm lớn mà là từng phòng nhỏ ngăn cách riêng biệt. Cô trả năm xu thuê một phòng đơn, rồi chui vào bên trong.
Thời đại này có nhiều thứ tốt hơn kiếp trước, nhưng cũng lắm điều bất tiện. Như cô bây giờ, không có nhà riêng, ăn uống phải mua, tắm rửa cũng phải trả tiền. Nếu chỗ làm xa một chút, còn phải tốn thêm tiền xe.
Cô đứng trước gương, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt. Vừa kỳ cọ cơ thể, cô vừa tính toán về tiền bạc.
Lương tháng của cô là 150 đồng. Trong đó, cô phải gửi về quê 100 đồng để chữa bệnh cho bố và lo cho em trai đi học. Nghĩa là mỗi tháng cô chỉ còn lại 50 đồng để trang trải mọi thứ.
Tiền thuê nhà hơn 10 đồng, tiền ăn uống tốn hơn 20 đồng, chưa kể những khoản lặt vặt khác. Tính ra, cô chẳng còn dư đồng nào.
Nhưng bệnh tình của bố cô không thể kéo dài mãi như vậy. Nếu muốn chữa khỏi, ông phải được điều trị tại bệnh viện lớn, mà số tiền hiện tại của cô chẳng thấm vào đâu.
Vậy thì... cô phải kiếm tiền bằng cách nào?
Những năm 90 là thời kỳ hoàng kim, đặc biệt ở các đặc khu kinh tế. Hải Thành tuy không phải trung tâm, nhưng cũng đang trên đà phát triển mạnh mẽ. Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành một trong những thành phố sầm uất nhất cả nước, giá nhà đất tăng vọt.
Ngô Yên biết rằng cách tốt nhất để làm giàu là mua nhà, mua mặt tiền cửa hàng từ bây giờ. Nhưng cô lấy đâu ra vốn chứ? Haizzz
Cô không có kinh nghiệm kinh doanh, cũng chẳng hiểu gì về cổ phiếu hay bất động sản. Thứ duy nhất cô có là chút kiến thức y học mà bố cô dạy. Nhưng chỉ với tay nghề mát-xa, cô có thể kiếm được cả trăm đồng mỗi ngày sao?
Nghĩ đến đây, cô khẽ nhắm mắt, ngửa đầu để dòng nước ấm xoa dịu mệt mỏi. Dù vậy, trong đầu vẫn không ngừng tìm kiếm một con đường để có thể thay đổi cuộc sống của mình.