Bản Gốc: Hoàn 152c
Editor:Chanh 🍋
🐟Do shop vào năm học mới nên đổi lịch thành : T2+T4+T6 nhé.
Đào hố: 26/07/2025 🍉🍉🍉
Lâm Kiến Uyên, 27 tuổi, một xã súc* điển hình. Từ lần tăng ca thức trắng đêm đến nỗi ngất xỉu phải nhập viện, từ đó về sau, ngày nào anh cũng thấy rất nhiều thứ kỳ quái.
*Người lao động bị vắt kiệt sức, như con vật trong xã hội.
Ví dụ như những sợi dây leo chui ra từ tròng mắt của đồng nghiệp.
Ví dụ như lúc sếp họp, khí quản của ông ta nứt ra phun đầy ếch xanh.
Ví dụ như đi làm về mất 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng mệt mỏi lê lết thân xác về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy một bộ hệ tiêu hóa màu hồng nhạt độc lập đang há miệng mỉm cười nói với anh:
“Anh đã về rồi. Anh muốn tắm rửa trước, ăn cơm trước, hay là... ăn em?”
Lâm Kiến Uyên: “Cái bộ lòng này của mi còn chưa qua xử lý của lò mổ lợn, sao mà ăn được?!”
Lâm Kiến Uyên nghi ngờ đầu óc mình bị chập mạch, bèn đến bệnh viện khám. Bác sĩ nói có thể là do anh làm việc quá sức, thức đêm nhiều nên sinh ra ảo giác đa sinh (ảo giác sinh ra nhiều vật thể).
Bác sĩ: “Anh đừng quá áp lực tâm lý, cứ thả lỏng là được.”
Lâm Kiến Uyên thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra mình bị tâm thần à.”
Sau khi được "chẩn đoán chính xác" là bệnh tâm thần, Lâm Kiến Uyên lại trở nên... tinh thần phấn chấn.
Đồng nghiệp than vãn mắt mình càng ngày càng mờ, cảm giác sắp mù rồi, anh tiện tay kéo ngay sợi dây leo đang vờn quanh mắt cậu ta ra. Đôi mắt chiếm nửa khuôn mặt của đồng nghiệp lập tức trở nên blingbling , rồi cậu ta lại có thể dùng 31 ngón tay đầy nhiệt huyết làm việc trên máy tính.
Sếp tan làm xong còn muốn họp, cái miệng nhỏ trên yết hầu cứ "ba ba ba" không ngừng phun ra ếch xanh, Lâm Kiến Uyên bèn trực tiếp dùng vợt vớt hết, mang đám ếch xanh đầy đất về thêm cơm, coi như là để bù lại tiền tăng ca, Hừ. Cái hệ tiêu hóa kia ăn nói thẳng thắn tốt bụng, buổi tối sẽ dùng yết hầu cọ cọ anh, ẩm ướt lạnh lẽo giống như một loại bò sát nào đó. Đáng yêu!
...Đúng vậy, ngay cả cái bộ hệ tiêu hóa không thân thiện lắm trong nhà kia, anh cũng càng nhìn càng thấy đáng yêu. Một ngày nọ thậm chí còn bắt đầu tự hỏi, ừm, dù sao cũng có miệng. Hôn một cái?
Lâm Kiến Uyên dần dần hòa giải với căn bệnh tâm thần của mình, cuộc sống trôi qua ngày càng tốt đẹp.
Cho đến một ngày nọ, Cục Quản Lý Dị Đoan tìm đến tận nhà, kinh hãi hỏi anh:
“Dị đoan cấp A 【Mắt Dây Leo】 là do anh xé nát?”
“Dị đoan cấp S 【Mưa Ếch Xanh】 là do anh thu nhận??”
Lâm Kiến Uyên: “Dị đoan? Dị đoan gì cơ? Anh nói đồng nghiệp, sếp tôi là dị đoan, vậy vợ hệ tiêu hóa của tôi là cái gì?”
Lâm Kiến Uyên kéo cái cô vợ hệ tiêu hóa đang rụt rè ngại ngùng nấp sau lưng mình ra.
Cục Quản Lý: “......”
“Cảnh báo siêu cấp S! Yêu cầu chiến binh cấp cao chi viện! Khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng báo động trước! Sơ tán dân thường! Sơ tán dân thường! Sơ tán dân thường!!!”
Lâm Kiến Uyên: “?”
“Ồ, hóa ra mình không bị tâm thần à.”
Nhưng Lâm Kiến Uyên nghĩ đi nghĩ lại, vợ vẫn là vợ, dù sao cũng đã từng hôn môi rồi mà. Anh che chở vợ sau lưng, nói: “Bảo bối, đừng sợ. Anh bảo vệ em.”
Một bóng ma màu đỏ thịt khổng lồ đang dần hiện nguyên hình: Ngại ngùng “...Ừm.” một tiếng.
Thế là Cục Quản Lý trơ mắt nhìn độ ô nhiễm trên thiết bị đang bùng nổ bỗng chốc biến mất.
Cục Quản Lý: “?”
“Khoan đã, vợ???”
“Anh quản cái dị đoan siêu cấp S 【Tà Vực】 đó, lại còn gọi là VỢ?!”
Thông tin truyện:
1. Vợ là công.
2. Truyện này còn có tên là: 《Hệ tiêu hóa [tình yêu] của tôi》
Góc nhìn nhân vật chính: Lâm Kiến Uyên | Tương tác với: Tà Vực / Hệ tiêu hóa
Thông điệp: Cố gắng làm việc, sống khỏe mạnh. Nghiêm túc sống tốt mỗi ngày, cuộc sống sẽ cho bạn phần thưởng xứng đáng.