“Hôm qua tôi đã xin nghỉ với anh rồi.” Lâm Kiến Uyên cố gắng bình tĩnh nói. “Công ty quy định có thể bổ sung giấy xin phép nghỉ sau khi quay trở lại trả phép. Vốn dĩ hôm nay tôi không cần phải đến công ty.”
"Nhưng công ty cũng quy định phải có giấy chứng nhận của bác sĩ chính quy mới được xin nghỉ." Khương Thần nhếch khóe miệng lên đầy vẻ, “Công ty sẽ cử người đi bệnh viện kiểm chứng. Cái kiểu bác sĩ quen biết giúp làm giấy tờ, hoặc những trường hợp không đúng như giải trình, thời gian đăng ký và thời gian xin nghỉ không khớp, đều không được chấp nhận.”
"Anh có ý gì?" Tim Lâm Kiến Uyên bắt đầu đập nhanh hơn. Quả bóng khí trong lồng ngực càng lúc càng lớn.
"Không có ý gì cả, tôi chỉ là nhắc nhở cậu thôi, một khi bị phát hiện làm giả, không những sẽ trừ chuyên cần, mà còn bị phạt gấp đôi, và trừ 20% tiền thưởng cuối năm đấy." Khương Thần khịt mũi, “Cậu đừng trách tôi không nói trước. Điều lệ công ty đều ghi rõ ràng cả rồi.”
"Anh đang nhắm vào tôi!" Cuối cùng Lâm Kiến Uyên vẫn không kìm chế được, quát, “Anh dựa vào cái gì nói tôi làm giả? Anh có biết tôi có bệnh hay không à?!”
"Cậu nhìn bộ dạng này của cậu giống người bị bệnh sao?!" Khương Thần đập bàn một cái, lạnh lùng nói, “Lâm Kiến Uyên! Đừng tưởng cậu ở công ty 5 năm là trụ cột, công ty không có cậu là không vận hành được! Tôi nói cho cậu biết! Ai cũng phải tuân thủ quy tắc như nhau!”
Hai người đều bắt đầu gào lên với đối phương, tất cả mọi người trong văn phòng chỉ có thể im lặng đứng xem. Biểu cảm phức tạp.
"Tôi làm chứng cho anh Kiến Uyên! Rõ ràng hôm qua sắc mặt của anh ấy thực sự rất tệ!" Bùi Thạc đột nhiên từ trong góc đứng dậy.
Cậu ta cao lớn, vừa đứng lên là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
Cậu ta tiếp tục nói, “Hơn nữa hôm qua lúc họp anh ấy thực sự nói là xin nghỉ hai ngày! Tôi nghe thấy mà!”
"Thật ra... tôi cũng vậy." Nữ đồng nghiệp Tần Thi bên kia cũng rụt rè giơ tay.
"Đúng! Tôi cũng nghe thấy rồi!" Giám đốc Tô Chí Vĩ, người thường ngày vâng vâng dạ dạ tiếp đãi khách hàng, giờ phút này cũng đột nhiên đứng dậy, đỏ mặt tía tai mà quát.
“Cậu ấy xin nghỉ đúng hai ngày! Lâm Kiến Uyên đã mẹ nó mệt đến nỗi phải vào bệnh viện rồi! Xin nghỉ ốm hai ngày thì làm sao? Phạm pháp à?!”
“Đúng! Chính xác!”
“Đúng vậy! Lâm Kiến Uyên làm việc liên tục bao nhiêu ngày, ai cũng thấy rõ như ban ngày! Công ty cứ chăm chăm vào anh ấy như vậy là quá vô nhân đạo! Lúc tăng ca sao không trả thêm tiền lương?!”
"Được rồi--" Thấy quần chúng nhân viên cấp dưới xúc động, vẻ mặt Khương Thần dần dần không kìm được. Biểu cảm hắn ta dữ tợn chỉ vào Bùi Thạc, nói với vẻ nghiêm khắc.
“Lâm Kiến Uyên! Vậy mà cậu còn kết bè kéo cánh! Sớm biết vậy đã không cho cậu dẫn dắt nhân viên mới rồi! Cậu nhìn xem nhân viên mới bị cậu dẫn dắt thành cái dạng gì! Dẫn đầu chống đối cấp trên! Cậu đừng quên cậu ta vẫn là thực tập sinh! Cậu xúi giục nhân viên mới như vậy cậu biết sẽ có hậu quả gì không! Cậu cho rằng cậu là ai!”
Những người nói giúp Lâm Kiến Uyên ở đây đều là những người ở công ty từ ba năm trở lên, chỉ có Bùi Thạc là thực tập sinh có thể bị sa thải bất cứ lúc nào.
Lâm Kiến Uyên nghe hắn lấy Bùi Thạc ra uy hiếp, quả bóng khí trong lồng ngực anh lập tức nổ tung.
Anh tiến lên tóm lấy cổ áo Khương Thần, giận dữ hét: “Tôi là người thế nào?! Anh biết tôi là ai không?!”
Khương Thần sững sờ. Mọi người xung quanh cũng đều sững sờ - lẽ nào Lâm Kiến Uyên có chỗ dựa?
Nhưng không đợi mọi người kịp phản ứng, liền thấy Lâm Kiến Uyên từ trong túi lấy ra một đống đồ vật nóng hổi, nhão dính dính, một phát nhét vào miệng Khương Thần!
"Anh dám đắc tội tôi! Anh biết tôi là ai không?!" Lâm Kiến Uyên gào thét, “Tôi mẹ nó là bệnh nhân tâm thần!”
"Lạch cạch." Một đống đồ vật bốc hơi nóng từ mặt Khương Thần trượt xuống đất. Rơi cùng với nó là tờ giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh mỏng tang.
Tròng mắt Khương Thần đều muốn lồi ra, những người ở đó cũng chấn động lớn.
"Vãi, đường Giang Xuyên Bắc số 700... Cậu làm thật đấy à!" Tần Thi nghẹn họng trừng lớn mắt, khóe miệng không kìm được cười điên cuồng, lén lút giơ ngón tay cái về phía Lâm Kiến Uyên.
"Cậu, cậu..." Khương Thần không thể tin được trừng mắt nhìn Lâm Kiến Uyên, giây tiếp theo mới phản ứng lại, vừa nôn khan vừa điên cuồng rút khăn giấy kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Lâm Kiến Uyên không thèm quay đầu lại, một chân đá cửa rời đi.
"Anh Kiến Uyên... Anh Kiến Uyên!" Bùi Thạc đuổi theo ra ngoài, đuổi mãi đến tận phòng vệ sinh.
Lâm Kiến Uyên cúi người rửa tay ở bồn rửa mặt, nhìn thấy Bùi Thạc vẻ mặt hưng phấn trong gương.
Tiếng nước ào ào xả sạch thứ nhão nhoét dính dính trên tay anh.
Lâm Kiến Uyên tắt vòi nước ngồi dậy, bực bội nói: “Liên lụy cậu rồi, lần này chắc cậu phải bị phạt cùng tôi rồi. Xin lỗi nha người anh em.”
"Không sao đâu! Không quan trọng!" Bùi Thạc hưng phấn đi tới, hai mắt sáng ngời nói, “Vừa rồi anh ngầu quá! Anh đúng là anh hùng! Đáng tiếc em không kịp quay lại! A em thật sự, em thật sự bị anh làm cho mê mẩn rồi! Anh là anh hùng!!! Anh! Em sau này sẽ mãi lấy anh làm tấm gương! Anh ngầu quá, thật sự đấy!!”
Bùi Thạc đã kích động đến mức nói năng lộn xộn, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, đủ để biểu đạt tấm lòng ca ngợi của tác giả đối với đứa con tinh thần của mình.
Lâm Kiến Uyên bị cậu ta ôm chặt, chỉ cảm thấy cơ ngực thằng nhóc này cứng đơ. Mẹ nó, sao người trẻ tuổi bây giờ ai cũng tập tành thành dáng người đẹp thế.
Lâm Kiến Uyên cười khổ đẩy cậu ta ra, định nói gì đó nhưng lại không biết nói gì cho phải.
"Nhưng mà anh, sao anh lại nhét bánh trứng vào miệng hắn ta vậy? Em cứ tưởng là phân chứ..." Bùi Thạc hai mắt sáng rỡ.
Lúc này Lâm Kiến Uyên mới chú ý tới, hai sợi dây leo trong mắt Bùi Thạc vẫn còn đó, hơn nữa hình như còn to và dài hơn hôm qua.
"Bởi vì nhét phân là phạm pháp." Lâm Kiến Uyên thuận miệng nói, “Nói thật, ban đầu đúng là định nhét phân.”
Nhưng mà phân chó tươi nóng hổi thật sự quá thối. Lâm Kiến Uyên nhặt phân chó trong tiểu khu, nhưng mới nhặt được hai cục đã bỏ cuộc.
Thứ thối như vậy mà nhét trong túi, anh căn bản không thể qua cửa kiểm tra an ninh để lên tàu điện ngầm.
Thật ra anh đã định từ bỏ việc ra tay rồi, không ngờ Khương Thần, cái tên chó kia lại khinh người quá đáng. Lúc đó anh không thể nào kìm chế được bản thân, nên mới tiện tay móc ra cái bánh trứng bị ép bẹp dí trên tàu điện ngầm.
Bánh trứng cho rất nhiều tương ngọt, Lâm Kiến Uyên thích ăn tương ngọt. Tương ngọt màu nâu sẫm nhão nhão dính dính trộn lẫn với bánh trứng bị ép bẹp, trông đúng là giống một đống phân chó còn bốc ra hơi nóng.
Chắc Khương Thần cũng bị cú sốc bạo lực bất ngờ của anh làm cho choáng váng, nên mới có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết như bị nhét một miệng phân vậy.
"Ồ, phạm pháp à, vậy bỏ đi. Nhưng mà bánh trứng cũng sướng lắm! Hê hê hê, em thích nhất là xem mấy cái cốt truyện người xấu bị vả mặt thế này!" Bùi Thạc cười khoái chí.
Lâm Kiến Uyên nhìn hai sợi dây leo uốn éo trong mắt cậu ta, thật sự là chịu không nổi, nhịn không được vươn tay giật một cái.
Vậy mà giật ra được!
Lâm Kiến Uyên giật mình nhìn sợi dây leo điên cuồng vặn vẹo trong lòng bàn tay, vội vàng nói: “Bùi Thạc?”
“Ừm ừm?”
“Cậu có thấy khó chịu gì không?”
"Hả?" Bùi Thạc chớp chớp mắt, kinh ngạc nói, "Không có ạ. Vừa rồi anh bắt cái gì thế? Có muỗi sao?" Cậu ta nghi hoặc đánh giá xung quanh.
Trong phòng vệ sinh im ắng chỉ có hai người họ. Lâm Kiến Uyên cẩn thận ngắm nghía mắt Bùi Thạc, cặp mắt cún con long lanh kia lại trở về bộ dạng ban đầu, không nhìn ra bất kỳ điều bất thường nào.
Vậy là ổn rồi sao? Hóa ra là giật ra cũng không sao à?
Sớm biết đã không nỡ... (ý là nếu biết không sao thì đã giật ra từ sớm rồi).
Lâm Kiến Uyên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Bùi Thạc lại đột nhiên nói:
“Đúng rồi anh, anh không cần lo lắng cho em. Loại sếp không coi trọng nhân viên thế này, có cho em cũng không muốn làm việc dưới trướng hắn. Nhưng mà vừa rồi các anh chị cùng nhau giúp anh nói chuyện, cảnh tượng đó thật sự rất nhiệt huyết đó, làm em còn kích động nữa. Phải nói thật là hơi tiếc họ... Ừm, tóm lại là anh đừng tự trách. Nếu bị sa thải thì em sẽ đi tìm việc khác! Dù sao tư cách sinh viên khóa này vẫn còn, tìm việc mới dễ lắm!”
Lời này rõ ràng là đang an ủi anh. Bây giờ tìm việc đâu có dễ dàng gì?
Không ngờ lại bị một cậu thực tập sinh nhỏ hơn mình vài tuổi an ủi, Lâm Kiến Uyên cười khổ một tiếng, nói: “Được rồi. Cứ đi một bước tính một bước vậy.”
Bùi Thạc: “Vâng!”
Lâm Kiến Uyên rời khỏi công ty, một lần nữa ngồi tàu điện ngầm về nhà. Lúc này đã gần trưa, trên tàu điện ngầm không có nhiều người lắm. Anh tìm một chỗ ngồi xuống, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, tâm trạng có chút phức tạp.
Anh đã đối xử với Khương Thần đến mức đó, không nói đến Bùi Thạc, chính anh cũng gặp rắc rối lớn. Chắc lúc này cái thằng chó Khương Thần đang khiếu nại với tổng bộ đòi sa thải anh rồi. Mẹ nó, sa thải thì sa thải. Làm việc dưới trướng hắn ta, anh không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.
Tình huống như thế này mà bị sa thải thì có được N+1 tiền bồi thường do chấm dứt hợp đồng không nhỉ?
Tiền tiết kiệm trong thẻ Lâm Kiến Uyên không nhiều lắm, hơn nữa tháng này còn bắt đầu uống thuốc. Hôm nay bị cái thằng Khương Thần ngu ngốc kia kích động, bệnh tình chắc lại nặng thêm rồi, nếu uống thuốc một tháng mà vẫn không khỏi thì làm sao bây giờ? Sẽ thật sự biến thành bệnh nhân tâm thần sao?
Cầm chứng nhận bệnh tâm thần rồi tùy tiện làm điên làm khùng ở khắp nơi thì đúng là sảng khoái, nhưng bị sa thải mà không tìm được việc làm thì khó chịu lắm.
Tiền thuê nhà tháng này còn chưa đóng, à đúng rồi, còn phải trả trước thẻ tín dụng tháng trước nữa. May mắn là không bị tăng tiền thuê nhà…
Nghĩ đến tiền thuê nhà liền nhớ đến bạn cùng phòng mới đến, nhớ đến cái vẻ anh ta dùng câu "Tôi không có WeChat" để từ chối mình.
Cái lý do củ chuối như vậy, không biết đối phương EQ thấp hay là hoàn toàn không có ý định chung sống hòa thuận với anh, cái bạn cùng phòng này thật là ba chấm mà.
Lâm Kiến Uyên càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, nhịn không được thở dài một hơi, ngửa đầu dựa vào ghế tàu điện ngầm, giơ tay che đi ánh đèn huỳnh quang sáng chói.
Cái quả bóng khí trong lồng ngực sau khi nổ tung lại xẹp lại, mềm oặt đổ ở ngực.
Hủy diệt đi.
Lâm Kiến Uyên nghĩ.
Giờ này khắc này mà thế giới hủy diệt thì sẽ không có nhiều chuyện rắc rối như vậy nữa.
Lâm Kiến Uyên trở lại khu chung cư anh thuê. Đã là giữa trưa, anh đói bụng, nhưng lại không có khẩu vị ăn cơm.
Thật ra là ngay cả bữa sáng anh cũng chưa ăn - bữa sáng của anh đã ụp vào mặt Khương Thần rồi.
Nhớ đến vẻ mặt Khương Thần lúc đó, anh lại nhịn không được muốn cười. Cứ thế khóe miệng nhếch lên cắm chìa khóa vào ổ khóa. "Cạch" một tiếng, cửa mở ra.
“Cậu đã về rồi.”
Hệ tiêu hóa ngẩng "đầu" lên, tươi cười chào đón anh.
Lâm Kiến Uyên: “...”
Dù nhìn bao nhiêu lần, thì cái đống nội tạng hồng hào này trông vẫn rất là kinh hãi.
Lâm Kiến Uyên miễn cưỡng lên tiếng, thay giày định quay về phòng mình.
"Sao cậu đi ra ngoài một chuyến, mà mang theo nhiều cảm xúc tiêu cực về vậy?"
Hệ tiêu hóa tiến đến gần, nghe giọng thì có vẻ rất có hứng thú, khiến Lâm Kiến Uyên có một cảm giác bị đánh giá. Hệ tiêu hóa nói:
“Đi làm bị khinh bỉ à?”
Lâm Kiến Uyên nghĩ thầm người này sao lại không có cảm giác ranh giới gì hết vậy, tôi với bạn quen thân lắm sao?.... À, nó là nội tạng sống mà. Đúng là không thân.
Lâm Kiến Uyên bị trò đùa của chính mình chọc cười. Anh kìm lại khóe miệng đang nhếch lên, miễn cưỡng nói: “Ừm. Cãi nhau với người ta.”
Hệ tiêu hóa: “Cãi nhau làm cậu giận dữ như vậy sao. Còn có bực bội, áp lực, vô lực. Nhìn không thấy hy vọng tương lai.”
Lời này nói ra rất kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi Lâm Kiến Uyên nhịn không được quay đầu nhìn nó một cái.
"Gì vậy?" Hệ tiêu hóa cong khóe miệng cười một tiếng.
Một đống hệ tiêu hóa biết nói tiếng người thật sự là quá kỳ lạ…
Khoan đã, không đúng! Đây không phải hệ tiêu hóa, đây là một con người!
Lâm Kiến Uyên hoàn toàn bừng tỉnh, cuối cùng nhớ ra thứ mình đang đối mặt không phải là nội tạng hồng hào hàng real mà là một người sống sờ sờ.
Dù sao cũng là bạn cùng phòng mới, dù gì tương lai cũng sẽ sớm chiều ở chung. Lâm Kiến Uyên hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại tâm trạng, nói với người trước mặt:
“Nếu bạn đã dọn vào rồi, thì dù không thêm WeChat, ít nhất cũng nói cho tôi biết bạn tên gì đi? Thật ra sáng nay tôi thêm WeChat của bạn cũng không có ý gì khác đâu, bạn đừng nghĩ nhiều.”
Đâu phải là tiếp thị khóa tập thể hình ở ven đường đâu. Lâm Kiến Uyên vẫn không nhịn được thầm than phiền trong lòng, phòng bị ghê thế để làm gì.
"Tôi tên là," khóe môi của nội tạng hồng hào lại cong lên, độ cong hơi chếch lên rất đẹp, “Tà Vực.”
Tà? Ngọc?
Cái tên thật kỳ lạ. Có phải viết như vậy không?
Ủa? Còn có họ "Tà" sao?
Lâm Kiến Uyên theo bản năng muốn xác nhận với anh ta, nhưng lại cảm thấy không khéo sẽ bị từ chối lần nữa. Thế là anh hít hít mũi, nói:
“Biết rồi. Vẫn rất là hoan nghênh bạn đến ở, hy vọng sau này chúng ta ở chung vui vẻ.”
Lâm Kiến Uyên quay người vào nhà, nội tạng hồng hào ở sau lưng anh nói: “Cậu thì sao? Cậu tên gì?”
Lúc này Lâm Kiến Uyên mới nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu tên. Anh quay đầu lại nói: “Lâm Kiến Uyên.”
"Lâm Kiến Uyên." Nội tạng hồng hào lặp lại, như thể đang thưởng thức cái tên này một cách tinh tế. Cái thực quản hồng hào lộ ra bên ngoài của nó thậm chí còn hơi nhúc nhích, giống như thật sự nuốt chửng thứ gì đó vậy.
Cái này thật sự là... quá quỷ dị!
Lâm Kiến Uyên bắt đầu nghi ngờ trước đây mình đã tìm xem những thứ kỳ lạ gì, sao lại có loại ảo giác kinh khủng như vậy?
Quan trọng là chi tiết lại chân thực đến thế, anh học giải phẫu học cơ thể người từ bao giờ vậy.
“Ừm, tôi muốn ngủ một lát, buồn ngủ chết mất. Bình thường bạn ăn cơm hộp hay tự nấu? Nếu bạn nấu cơm thì nhớ bật máy hút mùi, nếu không chủ nhà sẽ phiền đấy.”
Lâm Kiến Uyên nói xong liền ngáp một cái, anh thật sự buồn ngủ không chịu nổi, vẫy vẫy tay rồi vào phòng mình.
Khoảnh khắc chui vào chăn, trong đầu Lâm Kiến Uyên bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Có lẽ không phải "Tà" mà là "Huề"?
Huề Ngọc, trông có vẻ còn không giống một cái tên hơn cả "Tà Ngọc". Nhưng Lâm Kiến Uyên bỗng dưng lại thích chữ "Huề" hơn.
Rất có tính hình ảnh. Giống cái kiểu, "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*... Cái cảm giác soái ca cổ trang đó.
*Cái câu này ai mà hay xem cổ trang chắc biết rồi đó, Người trên đường đẹp như ngọc, công tử không ai sánh bằng đại khái là vậy á.
Nói đến đây anh vẫn chưa biết mặt mũi của người anh em này ra sao. Trong mắt anh là nội tạng hồng hào, trên thực tế thì này trông thế nào nhỉ?
Không biết làm sao mà trong đầu Lâm Kiến Uyên hiện ra một hình ảnh nam sinh da dẻ trắng trẻo, eo thon chân dài.
Tóc chắc cũng hơi dài một chút, có thể buộc lỏng lỏng thành một bím tóc nhỏ. Khi cười, khóe môi có độ cong rất đẹp, mang một vẻ tra nam bẩm sinh.
...Cái gì linh tinh lộn xộn vậy.
Lâm Kiến Uyên cảm thấy có thể mình đã bị cốt truyện cẩu huyết tiên hiệp cổ trang mà Bùi Thạc kể cho nghe đầu độc rồi. Anh âm thầm buồn cười, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ sâu.