Hệ tiêu hóa: ?
Cái hệ tiêu hóa kia rõ ràng bị tiếng quát của anh làm cho đứng hình, đến nỗi cả đoạn ruột đang nhúc nhích cũng ngừng lại theo.
Lâm Kiến Uyên quát xong thì cũng giật mình theo. Tim anh đập thình thịch, giơ tay nói:
“Khoan đã, xin lỗi... Cậu đợi tôi một lát.”
Anh quay người vào phòng mình, khóa trái cửa lại, sau đó vội vàng bóc viên thuốc ra bắt đầu uống.
Cái vừa rồi là thứ quái gì vậy? Miệng và yết hầu nối với ruột, nguyên một bộ hệ tiêu hóa hoàn chỉnh. Trong nhà anh sao lại có thứ này... Không đúng, nhất định lại là ảo giác rồi.
Nhưng ảo giác này lại đối thoại với anh. Ruột biết nói tiếng người nghe thật không ổn chút nào, nhưng nó đúng là dùng miệng nói… Nó là một bộ hệ tiêu hóa cô lập! Không được, phải uống nước, viên thuốc mắc vào cổ họng rồi.
Lâm Kiến Uyên vội vàng lấy nước đun sôi để nguội uống hết viên thuốc. Viên thuốc đó ngọt lịm, tan chảy ngay khi vào miệng, mang lại cho anh một cảm giác như đang chữa lành tâm hồn một cách nhanh chóng.
Lâm Kiến Uyên lập tức cảm thấy mình đã khỏe mạnh trở lại. Anh hít một hơi thật sâu, đầy tự tin đẩy cửa ra.
Hệ tiêu hóa: “Cậu ổn chưa?”
Vậy mà cái nội tạng hồng hào đó vẫn còn ở đó!
Lâm Kiến Uyên: “...”
Lâm Kiến Uyên im lặng hai giây, đột nhiên nhớ ra hình như sáng sớm hôm nay có nhận được tin nhắn từ chủ nhà.
Anh lấy điện thoại ra, lại làm cái động tác "Cậu từ từ" rồi cúi đầu bắt đầu lục lại lịch sử trò chuyện.
"Thú vị thật đấy." Nội tạng hồng hào đột nhiên khẽ cười một tiếng, “Lần đầu tiên tôi gặp người như cậu đó.”
Lâm Kiến Uyên nhanh chóng lướt đến khung chat của chủ nhà, mọi chuyện sáng tỏ.
Chủ nhà nói hai ngày nữa sẽ có người đến xem phòng, bảo anh dọn dẹp nhà cửa. Nếu phòng trống bên cạnh vẫn không có người thuê thì chỉ có thể tăng tiền thuê nhà của anh.
Anh nhớ rồi. Chủ nhà gửi tin nhắn lúc 7 giờ rưỡi sáng, khi đó Lâm Kiến Uyên đang ở trên tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng, người đông như cá mòi đóng hộp.
Anh nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn mới của WeChat, liều mạng không sợ bị chen rơi điện thoại, khó khăn lắm mới mở khóa màn hình được, kết quả liền nhìn thấy chủ nhà bảo anh dọn dẹp vệ sinh và tăng tiền thuê nhà.
Lúc đó Lâm Kiến Uyên suýt nữa thì ném luôn điện thoại ra ngoài.
Giờ mà dọn dẹp phòng thì chắc chắn không kịp, mà dù có kịp thì anh cũng sẽ không quay về. Quá rắc rối. Chủ nhà chắc chắn chỉ muốn tìm cớ tăng tiền thuê nhà.
...Vậy nên cái nội tạng hồng hào đang đứng trước mặt này, có khi không phải là nội tạng.
Thực ra đó là người? Chẳng lẽ anh đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo nên nhìn con người thành thứ kỳ quái?
Đúng rồi. Nội tạng thì đâu cần thuê nhà, chỉ có con người mới cần thuê nhà chứ.
Lâm Kiến Uyên nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười với cái nội tạng hồng hào kia nói: “Chào bạn, chào bạn. Vừa rồi tôi hơi chưa tỉnh ngủ, xin lỗi nha.”
Nội tạng hồng hào: “?”
Đoạn ruột mềm mại từ từ nhúc nhích, phát ra tiếng "ục ục". Nội tạng hồng hào nói: “Chào bạn à?”
Lâm Kiến Uyên: "Căn phòng này khá tốt, tiện nghi xung quanh đầy đủ, khu vực cũng được, chủ nhà cũng là người tử tế, sáng nay còn bảo tôi dọn dẹp phòng để bạn nhìn không chê. Nhưng lúc đó tôi đã đi làm rồi nên chưa kịp, xin lỗi nha."
Lâm Kiến Uyên vừa nói vừa cố gắng sắp xếp nhà cửa, đá đôi giày vứt bừa ra tủ giày, rồi nhanh nhẹn dọn dẹp hộp cơm vứt trên bàn ngày hôm qua.
Khi dọn bàn, anh phát hiện màn hình máy tính của mình đang bật, trên màn hình là một bộ phim truyền hình Nhật Bản.
Khó trách sẽ có câu "Tắm rửa trước, ăn cơm trước, hay là ăn em?"... Cái vị bạn cùng phòng mới đến này còn rất thích trêu chọc người khác nữa chứ. Lâm Kiến Uyên nghĩ.
Lâm Kiến Uyên cố gắng tỏ ra thân thiện, nhưng nội tạng hồng hào lại chẳng nói gì, chỉ "ục ục" nhúc nhích ruột, yên lặng "nhìn" anh.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, vì hệ tiêu hóa không bao gồm mắt. Nhưng bao gồm miệng. Khi một... một cái hệ tiêu hóa dùng miệng đối diện với bạn, người ta sẽ tự động não tưởng rằng nó đang nhìn chằm chằm bạn.
Đúng, chắc là "người". Nghe giọng nói có vẻ là nam, rất trẻ tuổi.
Nếu là con gái thì vừa nghe bạn cùng phòng là nam chắc sẽ không đến, không an toàn. Trừ khi là dẫn theo bạn trai cùng đến ở.
"Đúng rồi, phòng cho thuê là phòng bên kia đó. Bạn xem qua chưa?" Lâm Kiến Uyên thay “nó” mở cửa phòng trống.
Người đàn ông thuê chung lúc trước đã từ chức về quê, căn phòng này đã trống ba tháng rồi.
Thật ra căn phòng này không được tốt lắm, là hướng bắc , mùa hè thì tạm được, mùa đông sẽ ẩm ướt, lạnh lẽo. Nhưng niêm mạc của hệ tiêu hóa chắc sẽ thích môi trường ẩm ướt hơn nhỉ…
Không đúng! Mẹ kiếp, người ta không phải hệ tiêu hóa! Người ta là người mà!
Lâm Kiến Uyên cố gắng giữ bình thường, không muốn làm cho vị huynh đệ đến xem phòng này sợ chạy mất.
Nội tạng hồng hào từ từ di chuyển vào trong phòng, "nhìn quanh" khắp nơi.
Lâm Kiến Uyên đầy mong chờ hỏi: “Thế nào?”
Nội tạng hồng hào không tỏ ý kiến mà "Ừm" một tiếng, dường như đang cố nhịn cười.
Lâm Kiến Uyên cảm thấy hơi xấu hổ. Anh nghi ngờ mình biểu hiện quá nhiệt tình, ngược lại khiến người ta nghi ngờ. Nhưng hiện tại anh không còn sức để suy nghĩ phải làm gì nữa, anh rất... buồn ngủ…
Sao tự nhiên lại mệt mỏi thế nhỉ, có phải vì vừa uống thuốc không? À đúng rồi, bác sĩ dặn anh uống thuốc không được lái xe, cũng không cần đạp xe…
“À cái đó, bạn cứ từ từ xem nhé, tôi không làm phiền bạn nữa. Dù sao thì tôi thấy căn phòng này cũng ổn, hoan nghênh bạn đến ở. Lát nữa bạn xem xong, nếu muốn đi thì đóng cửa lại là được... Tôi hơi mệt, tôi phải đi ngủ một lát đây, haizz...”
Mí mắt Lâm Kiến Uyên càng ngày càng nặng. Anh vẫy tay với vị huynh đệ kia, quay đầu về phòng mình.
"Được thôi." Giọng của nội tạng hồng hào rất vui vẻ.
Lâm Kiến Uyên nằm xuống giường, vừa chạm gối đầu đã ngủ say. Ngực anh từ từ phập phồng, vang lên tiếng thở đều đặn và sâu lắng, xuyên qua khe cửa phòng truyền đến phòng khách.
"Cạch." Cửa phòng bị mở ra, nội tạng màu hồng phấn từ từ đi vào phòng.
"Sao cậu không sợ tôi?" Một đoạn ruột mềm mại vỗ vỗ vào mặt Lâm Kiến Uyên, để lại một chút dấu vết ẩm ướt trên mặt anh.
"Thôi, không sợ cũng đúng. Có cái khác có thể ăn mà." Hệ tiêu hóa lẩm bẩm, từ từ há to miệng, thả lỏng cằm. Yết hầu màu hồng thịt giống như rắn ăn mồi, mở rộng đến mức khoa trương. Cơ bắp không ngừng nhúc nhích.
“A ô.”
Nó nuốt trọn đầu Lâm Kiến Uyên trong một ngụm.
Khoảnh khắc nuốt lấy cái bộ não con người này, năng lượng mạnh mẽ ào ạt đổ vào yết hầu của nó.
Áp lực, tức giận, bực bội, lo lắng... Lượng lớn cảm xúc tiêu cực giống như mật ong đặc quánh, từ từ trượt qua thực quản, ấm áp lấp đầy dạ dày. kho*i c*m khi ăn uống thỏa mãn cực độ hệ thần kinh.
Nó không thỏa mãn mà nuốt, lẽ ra phải cắn đứt cái cổ họng yếu ớt này trong một ngụm, nhưng khi hàm răng cọ xát vào làn da ấm áp của con người, nó đã thay đổi ý định.
Ngon. Ngon thật. Vốn dĩ nó cũng không quá thích ăn sự sợ hãi, loại đó đã quá tầm thường, ăn hoài cũng chán. Con người này không sợ nó, còn mời nó ở cùng…
Vậy chẳng phải là có thể ăn mãi sao?
Lần đầu tiên nó được con người mời, cảm giác còn khá mới lạ.
"Được thôi..." Nó mơ hồ đáp lời, đồng thời từ từ lùi lại, từng chút từng chút nhả đầu con người đang ngủ kia ra.
Trên mặt Lâm Kiến Uyên dính nước bọt của nó. Sáng lấp lánh, ướt sũng. Hệ tiêu hóa rất có hứng thú "đánh giá" khuôn mặt này, cảm thấy đồ ăn dính đầy nước bọt trông thật là đáng yêu vô cùng.
Không được, vẫn muốn ăn nữa.
Nó thè lưỡi ra, liếm liếm răng nanh sắc nhọn của mình. Chẳng có lý do gì để kìm nén sự thèm ăn của nó, nó vui vẻ cúi xuống, cắn một miếng vào yết hầu của đối phương.
Cái yết hầu này đã từng nuốt biết bao nhiêu nỗi tức giận, bất mãn. Nó có thể tưởng tượng mình lăn lộn trong yết hầu con người.
Ừm, ngon.
Hệ tiêu hóa từ tốn, chậm rãi mút yết hầu con người, mút hồi lâu mà cũng chưa đã thèm, nhưng vẫn quyết định rời khỏi con người.
“Ợ.”
Đoạn ruột màu hồng phấn nhúc nhích, ợ một cái thật to.
Ăn no ợ hơi không kỳ lạ, nhưng ợ ra bảy sắc cầu vồng thì rất kỳ lạ.
"?" Hệ tiêu hóa sửng sốt, giật mình nhìn những màu sắc rực rỡ tan biến trong không khí. Khí thể.
Im lặng một giây, nó quyết đoán kéo mạnh dạ dày, mở ra cửa thoát.
Cái dạ dày vừa mới ăn một lượng lớn giờ đang căng tròn, bị kéo mạnh cửa thoát vẫn từ từ nhúc nhích.
Niêm mạc vách dạ dày nổi bọt “bụp bụp”, tiết ra dịch dạ dày màu cầu vồng rực rỡ.
Màu cầu vồng !
Tại sao???
Lần đầu tiên hệ tiêu hóa nhìn thấy tình huống này, nó lập tức trợn tròn mắt.
-----
Hôm sau, Lâm Kiến Uyên bị chuông báo thức của mình đánh thức.
"Mẹ kiếp..." Hiếm lắm mới được nghỉ phép mà lại quên tắt chuông báo thức, Lâm Kiến Uyên bực bội đến nỗi lười cả mở mắt, cau mày mò mẫm tìm điện thoại khắp nơi.
Mí mắt vừa nhức vừa nặng, đầu cũng choáng váng. Lâm Kiến Uyên mò mẫm một hồi lâu cũng không thấy điện thoại, tức đến nỗi suýt muốn ném điện thoại đi.
May mắn là cuối cùng anh cũng tắt được chuông báo thức. Nghiêng người, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
“Leng keng leng keng rừm rừm ~”
“Leng keng leng keng rừm rừm ~”
Tiếng chuông cuộc gọi từ WeChat vang lên, mạnh mẽ kéo Lâm Kiến Uyên trở về từ giấc mơ.
Lâm Kiến Uyên không muốn nghe, nhưng tiếng chuông cứ vang lên không ngừng, ồn ào đến nỗi đau hết cả đầu. Hoàn toàn không thể ngủ tiếp được.
"Mẹ kiếp!" Cuối cùng Lâm Kiến Uyên cũng không chịu nổi, lập tức nhảy bật dậy khỏi giường. Anh vô cùng bực bội cầm điện thoại lên nhìn, cuộc gọi WeChat hiển thị là Dương Vũ của phòng nhân sự.
Nhân sự... Nhân sự tìm mình làm gì?
Lâm Kiến Uyên kìm nén cơn cáu kỉnh, bắt máy: “Alo, chị Dương?”
"Lâm Kiến Uyên, có phải cậu quên chấm công không?" Dương Vũ hỏi.
Trong lòng Lâm Kiến Uyên chùng xuống. Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, nhất thời không nghĩ ra lời này có ý gì, nhưng đã có một linh cảm chẳng lành.
Anh nói: “Hôm nay tôi không đi công ty, tôi xin nghỉ ốm mà. Lúc họp hôm qua tôi trực tiếp xin sếp Khương rồi.”
Dương Vũ im lặng một lát, đổi giọng điệu hòa hoãn hơn, cô nói: “Hay là cậu... đến một chuyến đi? Nộp cái giấy chứng nhận của bác sĩ, loại có đóng dấu của bệnh viện ấy. Sếp Khương... ừm, sếp Khương muốn xem.”
Cơn hỏa khí của Lâm Kiến Uyên lập tức bốc lên. Cái thằng Khương Thần khốn kiếp này đang chơi anh!
Tác dụng thuốc ngủ gì đó cũng lập tức cút hết cho ông. Lâm Kiến Uyên nổi giận đùng đùng mặc quần áo, bước ra cửa phòng, vừa đi vừa cười lạnh: “Được thôi. Vậy tôi sẽ đến công ty...”
Lời còn chưa dứt, Lâm Kiến Uyên đã đứng hình.
"Chào buổi sáng." Hệ tiêu hóa dùng giọng nói mang ý cười nói.
Mới sáng tinh mơ đã nhìn thấy một đống nội tạng biết nói thì cảm giác thế nào?
Não bộ Lâm Kiến Uyên lập tức chết máy, cho đến khi Dương Vũ ở đầu dây WeChat phát hiện điều bất thường: “Lâm Kiến Uyên?”
"À." Lâm Kiến Uyên hoàn hồn, nói nhỏ, "Không có gì, tôi đến công ty ngay đây." Rồi vội vàng cúp điện thoại.
Cái nội tạng hồng hào kia an nhiên, tĩnh lặng trôi nổi bên cửa sổ. Khóe miệng Lâm Kiến Uyên hơi run rẩy, hỏi: “Cậu đang phơi nắng à?”
"Ừm." Nội tạng hồng hào không tỏ ý kiến.
Lâm Kiến Uyên hít một hơi thật sâu, nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ. Đây không phải nội tạng, đây không phải nội tạng, đây là một con người... Anh cố gắng tự mình xóa bỏ ảnh hưởng từ ảo giác, rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
"Bạn đã xem kỹ phòng chưa?" Lâm Kiến Uyên hỏi, “Có chắc chắn muốn ở không?”
"Ừ muốn." Giọng của nội tạng hồng hào từ đầu đến cuối đều mang ý cười.
Lâm Kiến Uyên nghĩ thầm vị huynh đệ này đúng là quyết đoán, chắc ngày hôm qua xem xong phòng thấy ưng ý, nên tối về trực tiếp tìm chủ nhà ký hợp đồng trả tiền thuê rồi.
Thế này cũng tốt, ít nhất bên Lâm Kiến Uyên không cần bị tăng tiền thuê nhà. Hơn nữa vị huynh đệ này trông... không phải, là nghe anh ấy nói chuyện có vẻ còn rất thân thiện, giọng nói cũng rất trẻ, chắc cũng mới hơn hai mươi tuổi.
Lâm Kiến Uyên móc điện thoại ra: “Vậy chúng ta kết bạn WeChat đi, bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến. Về rồi giúp bạn chuyển nhà nhé? Đồ đạc của bạn có nhiều không?”
Nội tạng hồng hào: “Tôi không có WeChat.”
Lâm Kiến Uyên: "?" Thời buổi này còn có người không có WeChat?
Lâm Kiến Uyên sững sờ một giây rồi phản ứng lại.
Mẹ kiếp, cái thứ này đang từ chối anh!
May mà chỉ là xin WeChat. Nếu hỏi tên thì cái thứ này không khéo còn nói "Tôi không có tên".
Lâm Kiến Uyên bực bội cất điện thoại: “Thôi được rồi. Vậy bạn cứ tự nhiên nhé.”
Lâm Kiến Uyên không ngờ bạn cùng phòng mới lại có tính cách như vậy, trông có vẻ dễ gần, kết quả là chỉ Wechat còn không chịu thêm.
Lâm Kiến Uyên lập tức cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nhưng sự việc đã đến nước này anh cũng không thể làm gì khác, anh lại không có quyền lựa chọn bạn cùng phòng. Dù sao thì, sau này ít tiếp xúc là được.
Lâm Kiến Uyên ngồi trên tàu điện ngầm đi đến công ty. Còn chưa vào văn phòng đã nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của Khương Thần.
“Gần đây chúng ta cần quy chuẩn hóa chế độ xin nghỉ, cái này không phải tôi nói đâu nhé, là ý của tổng bộ...”
Lâm Kiến Uyên cảm giác trong lồng ngực mình có một quả bóng khí lập tức căng phồng, căng đến nỗi lồng ngực anh sắp nổ tung. Anh đè nén cảm xúc, đi đến sau lưng Khương Thần nói: “Sếp Khương.”
"Ồ." Khương Thần quay người lại, đánh giá anh từ trên xuống dưới, trên mặt là cái vẻ cười như không cười chết tiệt kia.
"Lâm Kiến Uyên, cậu đi làm rồi đấy à?”