"Nhìn chằm chằm em làm gì?" Đồng nghiệp sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói, “Bữa sáng dính trên mặt em à?”

Nói chính xác thì không phải bữa sáng, cũng không phải mặt.

Mà là đôi mắt.

Lâm Kiến Uyên nhìn chằm chằm đồng nghiệp.

Đồng nghiệp tên Bùi Thạc, nam, 23 tuổi, vừa tốt nghiệp. Vì lầm đường, lạc lối nên đến cái công ty chết tiệt này thông qua đợt tuyển dụng ở trường. Hiện tại vẫn đang trong kỳ thực tập, vừa học vừa làm theo Lâm Kiến Uyên.

Lâm Kiến Uyên vốn không muốn hướng dẫn thực tập sinh, nhưng đối phương có một cái khí chất giống chó golden bự, khi ngồi trong phòng nhân sự, hai tay đặt trên đầu gối, ngước mắt nhìn người với vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn. Đặc biệt là cặp mắt cún con long lanh đó, lúc ngước lên cầu xin người khác thì đúng là khiến người ta không thể từ chối.

Thế nhưng lúc này, cặp mắt to tròn, đen láy ấy lại mọc ra hai cái dây leo.

Ban đầu Lâm Kiến Uyên còn tưởng mình bị hoa mắt, tưởng trong mắt Bùi Thạc chui ra hai con sâu. Bây giờ nhìn rõ thì không phải sâu mà là dây leo, nhưng cũng chẳng khá hơn tí nào. 

Dây leo xanh mướt, thân cây mảnh hơn dây sạc điện thoại một chút, trên đó còn đính vài chiếc lá xanh nhỏ, ngoe nguẩy kéo lê trên đất. Không trách Lâm Kiến Uyên nhìn thoáng qua lại tưởng là sâu lông.

Lâm Kiến Uyên nhìn chằm chằm sợi dây leo một lúc, hỏi: “Mắt cậu không khó chịu à?”

"Hả? Nghe anh nói vậy, em lại cảm thấy hình như có chút khó chịu thật." Bùi Thạc cúi đầu bắt đầu dụi mắt, “Đêm qua xem phim đến hai giờ sáng. Mắt em có đỏ lắm không?”

Lâm Kiến Uyên: “...”

Vì có dây leo nên khi Bùi Thạc dụi mắt, mí mắt cũng không thể nhắm hẳn lại. Thế nên cảnh tượng này trông rất... Mất vệ sinh.

Lâm Kiến Uyên chịu không nổi, nói: “Ê, cậu đừng dụi nữa, không tốt cho mắt đâu.”

"Ồ, đúng rồi. Anh, anh có thuốc nhỏ mắt không?" Chó golden bự lại ngước đôi mắt cún con lên.

Nhưng mà đôi mắt mọc dây leo kia nhìn qua một chút cũng không đáng yêu, ngược lại có một vẻ hài hước quái dị.

Lâm Kiến Uyên kéo ngăn kéo dưới màn hình máy tính, lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt cho cậu ta.

Bùi Thạc vui vẻ nhảy nhót nói "Cảm ơn anh", sau đó ngửa đầu nhỏ thuốc nhỏ mắt.

Nghĩ đến việc dây leo cắm rễ vào đồng tử của cậu ta, thì hành động này chẳng khác nào tưới nước cho dây leo cả.

Sự thật đúng là như vậy - thuốc nhỏ mắt vừa vào đồng tử Bùi Thạc, hai sợi dây leo kia như uống phải thuốc kích thích, thân cây xanh mướt lập tức vặn vẹo càng hăng hơn. Giống như hai con sâu lông to khỏe vô cùng.

Trong đầu Lâm Kiến Uyên hiện lên cảnh tượng ký sinh trùng màu vàng lục trên mắt ốc sên sưng to đang điên cuồng vặn vẹo. Anh "chậc" một tiếng rồi cắm ống hút vào hộp sữa đậu nành, hỏi: 

“Cậu xem phim gì đấy?”

Bữa sáng là Bùi Thạc mang đến, không hổ là chó lông vàng cỡ lớn, tự mình mang theo khí chất ấm áp, từ khi phát hiện Lâm Kiến Uyên lười đi vòng mua bữa sáng thì cậu ta đã chủ động mỗi ngày đều mang cho anh.

"À, ừm, cái đó, cái phim tiên hiệp cổ trang đang hot dạo gần đây ấy ạ. Phim Thời Thiếu Ninh với Tiết Lộ đóng ấy." 

Bùi Thạc đỏ mặt, dường như ngượng ngùng khi nói ra tên phim, “Một bộ phim tiên hiệp cẩu huyết, khá cũ kỹ nhưng mà cũng hay ạ.”

Lâm Kiến Uyên vừa ăn bữa sáng vừa nghe Bùi Thạc kể cốt truyện. Hai diễn viên này anh đều không quen biết, anh chỉ hơi tò mò phim tiên hiệp cổ trang nào mà có thể khiến một nam sinh viên nhiệt tình, rộng rãi như cậu ta phải xem đến nửa đêm.

Sự thật chứng minh, không phải phim tiên hiệp cổ trang hay, mà là nam sinh viên đó thích thể loại này.

Lâm Kiến Uyên nghe cái cốt truyện cẩu huyết đó đến nỗi như ông lão trên tàu điện ngầm đang xem điện thoại, đang tự hỏi làm thế nào để kết thúc chủ đề một cách lịch sự thì sếp Khương từ trên lầu đi xuống, gõ gõ mặt bàn nói: 

“12 rưỡi họp nhé.”

Văn phòng của họ là một không gian mở chung. Tầng một là từng khu vực làm việc được quây lại, tầng hai là văn phòng của sếp. Sếp chỉ cần muốn biến thái, là bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ở trên cao nhìn xuống mọi người. Góc nhìn này nhìn không sót thứ gì, còn khó chịu hơn cả chủ nhiệm lớp đứng ở cửa sau phòng học cấp ba.

"Vâng vâng." Bùi Thạc vội vàng gật đầu, trên mặt mang vẻ vâng vâng dạ dạ của sinh viên mới ra trường. Các đồng nghiệp khác cũng kêu đã biết.

Lâm Kiến Uyên phát hiện sếp Khương không hề phản ứng gì với những sợi dây leo trong đồng tử của Bùi Thạc. Anh quay đầu nhìn lại, hai sợi dây leo đó vẫn không ngừng vặn vẹo. Nhìn đến nỗi Lâm Kiến Uyên thấy ngứa ngáy trong lòng, có một cảm giác muốn rút nó ra.

Nhưng mà rút ra thì sẽ thế nào nhỉ?

Lâm Kiến Uyên không dám tưởng tượng cảnh tượng đó.

Sếp Khương vừa đi, các đồng nghiệp liền sôi nổi bắt đầu phàn nàn.

“Mẹ kiếp! Sao lại họp nữa! Mẹ nó, cái thằng Khương Thần ngu ngốc này ngày nào cũng nghĩ cách hành hạ chúng ta đúng không.”

“Đúng đó mẹ nó. Hơn nữa còn vào 12 rưỡi! Còn chiếm dụng thời gian nghỉ trưa để họp! Mẹ nó tố cáo hắn! Họp xong lại không bù giờ nghỉ trưa!”

“Thôi nghĩ thoáng chút đi. Một khi đã chấp nhận hắn ta là thằng ngu thì sẽ thấy mọi quyết định ngu ngốc của hắn ta đều rất hợp lý...”

Lâm Kiến Uyên vừa uống sữa đậu nành vừa ăn trứng luộc, lặng lẽ quan sát các đồng nghiệp xung quanh.

Dây leo trong mắt Bùi Thạc vẫn đang vặn vẹo trước mặt mọi người, nhưng các đồng nghiệp lại coi như không thấy điều đó.

Ngược lại, chính Bùi Thạc lại có vẻ mặt không biết làm sao, như thể không biết phải đáp lại những lời tục tĩu của các tiền bối thế nào.

"Sợ rồi à?" Lâm Kiến Uyên nhìn thấu sự do dự của cậu ta, nói, “Không sao đâu, cậu mới đến. Đợi cậu ở đây được một tuần là sẽ biết, không phải chúng tôi kém chất lượng, mà là sếp thật sự quá ngu.”

"Anh!" Bùi Thạc dở khóc dở cười, “Anh đúng là biết an ủi người khác ghê.”

Lâm Kiến Uyên nhất thời không hiểu lời này là thật lòng hay là đang mỉa mai, chợt thấy thực tập sinh này rất có tiềm năng.

Thế là anh ghé sát lại nói nhỏ: “Công ty chúng ta bình thường nghỉ trưa từ 12 giờ đến 1 giờ. Trước đây là làm xong việc thì có thể đi ăn cơm, nhưng gần đây sếp phát bệnh tâm thần, lần trước họp đặc biệt nhấn mạnh là không được đến muộn về sớm, đặc biệt là buổi trưa. Ngày nào sếp cũng 11 rưỡi đi nhà ăn ăn cơm, hắn ta ăn xong về sẽ xem cậu còn ở đó không. 12 giờ mà không thấy người thì hắn ta sẽ phát hỏa, lôi cậu ra toàn công ty thông báo phê bình, còn trừ tiền nữa.”

"Ôi?" Bùi Thạc giật mình, “Biến thái vậy!”

Lâm Kiến Uyên: “Cậu cứ làm thế này, 11 giờ cậu bắt đầu đặt cơm hộp, 11 rưỡi đợi sếp đi rồi thì cậu bắt đầu ăn, ăn đến 12 giờ. Như vậy vừa không bị sếp bắt được cậu về sớm buổi trưa, lại có thể có thêm chút thời gian nghỉ trưa.”

"Hay quá!" Bùi Thạc kinh ngạc như gặp thần tiên, ngay sau đó lại bi phẫn nói, 

“Nhưng mà cái này cũng quá tiêu chuẩn kép rồi! Chính hắn 11 rưỡi đã đi ăn trưa, tại sao lại bắt chúng ta không có việc gì cũng phải ngồi đến 12 giờ chứ?”

Lâm Kiến Uyên nhún vai: “Cậu hiểu mà.”

Bùi Thạc vẻ mặt hiểu rõ: “À, hiểu rồi. Bởi vì đó là nhà tư bản độc ác.”

"Không." Lâm Kiến Uyên nói, “Bởi vì sếp là đồ ngu.”

Bùi Thạc: “...”

12 rưỡi, Lâm Kiến Uyên đã ăn cơm xong lại nằm bò trên bàn ngủ một lát. Bùi Thạc nghe theo lời khuyên của anh, cũng làm y chang. Thế là hai người buồn ngủ song song đi vào phòng họp.

Các đồng nghiệp khác đi nhà ăn ăn trưa thì mang theo oán khí sắp hóa thành thực thể theo sau.

Mọi người lần lượt ngồi xuống. Thư ký đã giúp sếp Khương chuẩn bị sẵn PPT, sếp Khương ho một tiếng, đứng trước máy chiếu mở miệng: 

“Tôi trước hết oạc vài câu đơn giản...”

Một con ếch xanh nhảy nhót đến trước mặt.

Lâm Kiến Uyên giật mình, trợn tròn mắt nhìn con ếch xanh trước mặt. Lưng ếch xanh xanh mướt và bóng loáng, đồng tử to tròn đen như mực, xung quanh đồng tử có một vòng màu vàng... mắt rất có khí chất của vàng bạc nha.

Ếch xanh nhảy nhót "lạch bà lạch bạch". Nhảy từ đầu này của bàn họp sang đầu kia.

Lâm Kiến Uyên nhìn dọc theo vệt nước phía sau nó, thấy sếp Khương trước máy chiếu đang nước miếng văng tung tóe. Miệng ông ta đóng mở liên tục, trên yết hầu có một cái miệng nhỏ nứt ra cũng đang đóng lại rồi mở ra.

Mỗi khi sếp Khương "oạc" một tiếng, vết nứt trên yết hầu lại sinh sôi phun ra ếch xanh. Ếch xanh ướt sũng nhảy lên bàn họp, đôi chân ếch khỏe mạnh nhảy ra những đường cong tuyệt đẹp trong không trung.

Đối mặt với đám ếch xanh trong chốc lát đã lấp đầy bàn họp, Lâm Kiến Uyên trợn tròn mắt.

"Anh? Anh Kiến Uyên?" Bùi Thạc dùng khuỷu tay đẩy đẩy anh.

Lâm Kiến Uyên ôm trán: “Hình như tôi không ổn lắm...”

Bùi Thạc: “Anh! Sếp gọi anh đó!”

Lâm Kiến Uyên theo phản xạ đứng dậy, nhìn về phía sếp. Chỉ thấy sếp Khương vẻ mặt giận dữ, cái miệng trên mặt "ba ba" phun ra liên tục, bên dưới... không, là cái yết hầu. Miệng trên yết hầu cũng "ba ba" phun ra liên tục.

Lâm Kiến Uyên đã không thể tập trung chú ý nghe ông ta nói gì, trong đầu chỉ toàn tiếng "oạc".

Oạc oạc oạc oạc oạc oạc oạc oạc oạc oạc…

Tiếng ếch kêu ẩm ướt "oạc oạc" của sếp lên men trong điều hòa trung tâm thành mùi ẩm mốc của mùa mưa.

"Sếp Khương." Lâm Kiến Uyên dứt khoát ngắt lời gào thét của sếp Khương, yếu ớt nói, “Có lẽ tôi phải xin nghỉ hai ngày, cơ thể tôi không khỏe.”

Ếch xanh đã nhiều đến nỗi bàn họp không còn chỗ chứa, rất nhiều ếch xanh đã nhảy xuống đất, chạy loạn khắp tấm thảm màu xám.

Sếp Khương vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái. Ánh mắt dò xét qua lại trên người anh, như thể đang phán đoán anh có thật sự yếu đến mức cần xin nghỉ ốm hay không.

Lâm Kiến Uyên đột nhiên không kìm chế được tính tình, anh nói: 

“Ba ngày rồi tôi chỉ ngủ hai tiếng, sửa phương án đến nỗi ngất xỉu phải vào bệnh viện! Cứ tiếp tục làm như vậy thì thật sự mẹ nó muốn đột tử chết luôn rồi!”

Lâm Kiến Uyên nói những lời này khi nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi đến nỗi giọng nói cũng hơi run rẩy. Sếp Khương vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: 

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi có nói không phê đâu! Vẫn là sức khỏe quan trọng hơn, cậu về trước đi!”

Các đồng nghiệp khác xung quanh cũng nói “Đúng vậy, đúng vậy, về nhanh đi.”

Lâm Kiến Uyên một chân đá ghế, phát ra một tiếng động lớn. Bùi Thạc vội vàng đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh nói nhỏ: 

“Anh, có cần em đi cùng anh không?”

Lâm Kiến Uyên bực bội gật đầu, Bùi Thạc liền đi cùng anh ra ngoài. Trước khi rời khỏi phòng họp, Lâm Kiến Uyên nghe thấy sếp Khương cằn nhằn từ khe cửa: 

“Cậu ta quát tôi? Cậu ta dám quát tôi? Khí thế không phải vẫn rất dồi dào sao? Một người đàn ông to đùng sao mà mong manh thế...”

Trở lại khu vực làm việc chung, xung quanh không một bóng người, Lâm Kiến Uyên cảm thấy hô hấp cũng thoải mái hơn nhiều.

Bùi Thạc lo lắng nói: “Anh, anh không sao chứ? Vừa rồi anh bị sao vậy, làm em sợ nhảy dựng lên luôn.”

Lâm Kiến Uyên nói: “Không sao. Chiều nay cậu nghỉ phép đi.”

Bùi Thạc: “Không phải đi bệnh viện cùng anh sao?”

Khi Bùi Thạc nói những lời này, đôi mắt cún con của cậu ta vẫn rất long lanh, hai sợi dây leo trong mắt vẫn đang uốn éo uốn éo trông kinh muốn chết.

Bất kể là dây leo hay con ếch xanh vừa rồi, Lâm Kiến Uyên tin chắc đầu óc mình đã có vấn đề. Có khả năng là giai đoạn đầu của tâm thần phân liệt . Anh phải đến bệnh viện tâm thần khám xem sao.

Bệnh viện bình thường thì còn được, bệnh viện tâm thần thì không cần đồng nghiệp đi cùng. Với lại cũng không thân thiết. Lâm Kiến Uyên liền xua tay, nói: 

“Nghe lời, chiều nay đi chơi đi. Sau này có thể không có cơ hội này đâu.”

Bùi Thạc do dự đưa anh đến cửa thang máy. Lâm Kiến Uyên không quay đầu lại, đeo cặp vai đi mất.

---

Bệnh viện tâm thần thành phố A tên là Trung tâm Vệ sinh Tinh thần thành phố A, nằm ở số 700 đường Giang Xuyên Bắc. Người dân thành phố A khi nói đùa thường nói "Đi đường Giang Xuyên Bắc số 700", một cách nói tế nhị để biểu đạt ý "Mày bị tâm thần à!".

Lâm Kiến Uyên lần đầu tiên đến nơi như thế này, vốn tưởng rằng sẽ thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ , nhưng không ngờ vừa vào cửa đã là kiểm tra an ninh.

Việc qua kiểm tra an ninh mang lại cảm giác an toàn mạnh mẽ, như thể mọi nguy hiểm đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Lâm Kiến Uyên tùy tiện đăng ký một số, ngồi ở khu chờ xếp hàng.

Trên màn hình khu chờ đang gọi tên, một tiếng "Đinh" vang lên, trên màn hình nhảy ra một khung văn bản nhấp nháy dữ dội, bên trong viết "Số 314 Vương Linh, xin mời đến phòng khám số 07 khám bệnh".

Không biết vì sao khung văn bản kia vẫn đỏ như máu, tần suất rung động dữ dội trông như kiểu chạm vào là nổ ngay. Như vậy thật sự ổn sao?

Đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Kiến Uyên. Anh đi vào, phía trước một bệnh nhân vừa hay đi ra khỏi phòng khám. Là một cô bé, chắc mới học cấp hai. Bên cạnh có một người đàn ông trông giống bố đi cùng.

"Giờ áp lực của trẻ con cũng lớn thật..." Lâm Kiến Uyên mang theo sự cảm khái đi vào phòng khám.

Quá trình khám bệnh không giống như anh tưởng tượng lắm. Anh hình dung là một bác sĩ mặc áo blouse trắng hiền từ dịu dàng vừa nghe anh than thở khóc lóc kể lể vừa gật đầu an ủi anh, kết quả chỉ đoán đúng một phần ba.

Anh cũng không khóc, bác sĩ đối diện trông cũng không quá hiền từ dịu dàng.

Đối diện là một bác sĩ nam trẻ tuổi, đeo kính gọng không vành. Hào hoa phong nhã, trông rất thanh tú. Rất bình tĩnh hỏi đáp với anh.

"Vậy ảo giác của bạn có yêu cầu bạn làm chuyện gì không?" Bác sĩ hỏi.

"Không có..." Lâm Kiến Uyên gãi đầu, “Ếch xanh với dây leo đều không biết nói tiếng người mà.”

"Ừm." Bác sĩ không đưa ra bất kỳ đánh giá nào về câu trả lời của anh, chỉ tiếp tục hỏi thêm mấy câu.

Cuối cùng anh ta nói: “Tình hình không tính là nghiêm trọng. Hẳn là do mệt mỏi quá độ và áp lực quá lớn dẫn đến rối loạn tâm thần cấp tính tạm thời. Tôi kê ít thuốc cho bạn uống, uống thuốc sẽ thuyên giảm thôi.”

Lâm Kiến Uyên nghe cái tên bệnh liên tiếp xuất hiện ba cái "tính" đó, bỗng dưng cảm thấy buồn cười: 

“Ý là tôi đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo à?”

Bác sĩ nhìn anh một cái, nói: “Không cần có quá nhiều áp lực, tình huống của bạn thông thường trong vòng một tháng sẽ hoàn toàn thuyên giảm, hơn nữa thường sẽ không tái phát. Cứ thả lỏng đi. Nếu áp lực công việc quá lớn thì xin nghỉ ốm vài ngày. Có cần kê giấy xin phép nghỉ không?”

"Vâng, vâng, cảm ơn bác sĩ." Lâm Kiến Uyên phát hiện, thực ra bác sĩ này rất dịu dàng và chu đáo, hừm, anh còn cảm thấy diện mạo anh ta trở nên anh tuấn hơn.

Khi rời đi anh nhìn thẻ tên trên cửa, hóa ra bác sĩ này tên là Sầm Tranh.

Tên rất đặc biệt, người cũng không tệ. Lâm Kiến Uyên quyết định lần sau đến vẫn sẽ đăng ký khám chỗ anh ta.

---

Dù khoảng cách từ công ty đến bệnh viện, rồi từ bệnh viện về nhà đều mất 1 giờ đi tàu điện ngầm, nhưng thực tế Lâm Kiến Uyên phải mất 2 giờ để từ công ty về nhà.

Lý do là cuộc sống không phải bài toán đơn giản. Giờ cao điểm tan tầm, tàu điện ngầm đông đúc, cộng thêm việc phải đi bộ và tranh giành xe đạp công cộng, khiến thời gian di chuyển bị kéo dài.

Lâm Kiến Uyên xách theo một túi thuốc, lưng đeo hoàng hôn bò về nhà một cách chậm rì rì. Thật ra anh vẫn còn hơi chưa chấp nhận được thực tế, vậy mà mình thật sự mắc bệnh tâm thần. Cái cấp tính tạm thời gì gì đó... đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo.

Đã bị áp bức đến mức này rồi sao, hay là đổi việc nhỉ?

Tiền thuê nhà 3000, tiền ăn 2000. Giá cả thành phố A cao, phần lớn thời gian là anh tự nấu cơm, nhưng anh nấu ăn rất dở. Thật sự chịu không nổi thì sẽ ra ngoài ăn một bữa. Bây giờ còn phải cộng thêm tiền thuốc. Thuốc tâm thần còn rất đắt nữa chứ…

Thôi, vẫn là cứ làm tạm đã. Anh tốt nghiệp trường đại học loại ba, ở thành phố lớn như thành phố A, trường loại ba thì cũng gần như không vào đại học vậy.

Tuy sếp của công ty hiện tại không đối xử tốt với nhân viên, nhưng dù sao mỗi tháng cũng trả anh 9000 trước thuế. Rất ổn. Đóng xong 5 hiểm 1 kim còn lại 7000 về tay, trừ tiền thuê nhà và chi tiêu hàng ngày, mỗi tháng còn có thể để dành được một nghìn tệ.

Nhưng mà hôm nay bác sĩ chỉ kê cho anh thuốc dùng trong một tuần, phí đăng ký và phí thuốc, còn cả tiền trừ chuyên cần vì nghỉ phép... Một tháng phải đi bốn lần... Không biết một tháng sau có thật sự giống bác sĩ nói là có thể hoàn toàn bình phục hay không…

Hủy diệt đi.

Nếu không thì thế giới hiện tại cứ hủy diệt đi.

Lâm Kiến Uyên càng tính càng bực bội, chỉ muốn ngay lập tức đi nhặt một đống phân trong tiểu khu nhét vào miệng sếp.

Anh thở dài xách thuốc đi vào cửa nhà mình, cảm thấy mình giống một con cá bị mắc kẹt trong vũng bùn không thể nhảy ra.

Chìa khóa dễ dàng cắm vào ổ khoá, thật giống như bị một cái yết hầu tơ lụa nuốt vào.

Lâm Kiến Uyên mở cửa, theo thói quen đi ấn công tắc đèn trên tường. "Cạch" một tiếng, đèn sáng lên.

Trong phòng khách, một bộ hệ tiêu hóa màu hồng nhạt nghe tiếng quay người lại, dùng mặt chính diện đối diện với anh, cái miệng mỉm cười nói với anh:

“Anh đã về rồi.”

“Anh muốn tắm rửa trước, ăn cơm trước, hay là, ăn em?”

Lâm Kiến Uyên: “...”

Lâm Kiến Uyên đánh giá đống nội tạng đang lơ lửng giữa không trung này. Nhìn thấy môi nó nối liền yết hầu, yết hầu thông với dạ dày. Gan, túi mật, và một số cơ quan không quen biết khác sắp xếp có trật tự ở bên nhau. Xuống chút nữa là một đoàn ruột màu hồng nhạt to lớn đang từ từ nhúc nhích.

Lâm Kiến Uyên nhìn nửa ngày, đột nhiên nổi giận, mắng: 

“Cái bộ nội tạng này của mi còn chưa qua xử lý của lò mổ lợn, sao mà ăn được?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play