Lâm Kiến Uyên vốn không hy vọng gặp lại vị bác sĩ lần trước, không ngờ hôm nay lại đúng lúc Sầm Tranh khám bệnh. Anh xếp hàng rất lâu, cuối cùng cũng đến lượt mình.
“Bác sĩ Sầm, tôi cảm thấy bệnh tình của mình nặng hơn rồi.” Lâm Kiến Uyên vừa ngồi xuống đã nói.
“Nặng hơn thế nào?” Bác sĩ Sầm bắt đầu gõ bàn phím.
Lâm Kiến Uyên kể cho anh ta nghe về chuyện dây leo, ếch, và cả cái hệ tiêu hóa kia:
“…Không hiểu sao người bạn cùng phòng của tôi đến giờ vẫn là một bộ lòng đang hoạt động trong mắt tôi. Kiểu màu hồng hào rất tươi mới ấy. Mà không phải lòng heo đâu nhé, là lòng người hàng real. Anh ta còn có răng nữa, đặc biệt… đặc biệt quái đản, bác sĩ có hiểu không.”
Hơn nữa anh ta còn chiến tranh lạnh với tôi!
Lâm Kiến Uyên nhớ lại chuyện bạn cùng phòng từ chối thêm WeChat của mình, trong lòng lại nổi lên một trận khó chịu.
Anh không ngừng kể về những chuyện kỳ lạ và phiền phức mấy ngày nay, dần dần cảm thấy thực ra mình đang trút bầu tâm sự.
Lâm Kiến Uyên lén lút quan sát phản ứng của bác sĩ Sầm, thấy trên mặt bác sĩ không hề có vẻ sốt ruột. Anh ta chỉ vừa gật đầu vừa gõ bàn phím.
Lâm Kiến Uyên như trút hết mọi chuyện kỳ lạ những ngày này ra. Khi anh kể xong, thực ra trong lòng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Anh hỏi:
“Bác sĩ, có phải thuốc tôi uống chưa đủ liều không? Tôi cảm thấy những ảo giác đó lại thăng cấp hơn trước, và bắt đầu ảnh hưởng đến những người xung quanh tôi.”
“Thực ra cậu biết những thứ đó là ảo giác.” Bác sĩ Sầm cười một cái, nhấp chuột trên máy tính, mắt nhìn màn hình, nhưng rõ ràng sự chú ý vẫn hướng về phía Lâm Kiến Uyên.
“Không sao, tạm thời không cần tăng liều. Chắc là do hai hôm trước không uống thuốc, nồng độ thuốc chưa đạt chuẩn.”
“Đúng rồi!” Lâm Kiến Uyên nhớ ra. Anh đã ngủ li bì hai ngày lận, đừng nói uống thuốc, anh còn chưa uống một ngụm nước nào. Thảo nào vừa đi làm lại đã phát bệnh.
Anh vội vàng nói: “Xin lỗi bác sĩ, lần này tôi về nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ!”
“Không sao, không cần cảm thấy tội lỗi.”
Bác sĩ Sầm nói, “Giai đoạn đầu bệnh có tái phát là rất bình thường, bây giờ cậu vẫn thuộc giai đoạn cấp tính. Tình trạng của cậu, giống như cảm cúm vậy. Hai ngày đầu khó tránh khỏi sốt, và uống thuốc hạ sốt cũng chưa chắc đã hạ được, thân nhiệt vẫn sẽ lên xuống thất thường. Chúng ta đừng vội, hãy cho thuốc và hệ miễn dịch của mình một chút thời gian. Dần dần sẽ tốt lên thôi. Hai loại thuốc tôi kê cho cậu hầu hết người uống đều có hiệu quả rất tốt.”
“Vâng vâng cảm ơn bác sĩ. Bác sĩ nói vậy là tôi yên tâm rồi.” Lâm Kiến Uyên cảm thấy tâm hồn mình lại được chữa lành.
“Tôi không vội nữa, cứ từ từ vậy. Vậy nếu tôi lại thấy ảo giác ở công ty thì sao? Giả vờ không thấy ư? Nhưng tôi hơi không kiểm soát được bản thân, đặc biệt là khi thấy sợi dây leo đó cứ xoắn xuýt trong mắt đồng nghiệp, tôi thấy đặc biệt ghê tởm và bực bội, chỉ muốn lôi nó ra giẫm nát, tốt nhất là còn phải nghiến hai ba lần… Tôi làm vậy có phải là quá bạo lực không?”
Bác sĩ Sầm “phụt” một tiếng cười lớn: “Cũng tạm thôi. Cậu là kéo không khí chứ đâu phải kéo đồng nghiệp. Thực ra cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng mà, cậu không có xu hướng bạo lực với đồng nghiệp xung quanh đúng không.”
“Ờ, với đồng nghiệp thì không.” Lâm Kiến Uyên chột dạ nói, “Nhưng với sếp thì…”
“Có oán giận với lãnh đạo là chuyện bình thường.” Bác sĩ Sầm khẽ hừ một tiếng.
“Có lúc tôi cũng muốn đánh chết đám lãnh đạo bên hành chính của chúng tôi. Mẹ kiếp ngày nào cũng không làm chuyện đàng hoàng mà toàn hành hạ chúng tôi ở phòng khám… Chuyện này cậu đừng có nói ra ngoài nhé. Coi như giúp tôi một việc.”
Lâm Kiến Uyên lập tức cười phá lên: “Hahaha được! Haiz, ai cũng vậy! Lãnh đạo trên đời này đều là đồ ngu hết.”
Sầm Tranh: “Cũng không thể vơ đũa cả nắm. Thỉnh thoảng cũng có người bình thường.”
Lâm Kiến Uyên: “Đúng vậy. Thỉnh thoảng thôi.”
Một bác sĩ và một bệnh nhân nhìn nhau, cả hai đều thấy nụ cười mệt mỏi của những người làm công ăn lương trên mặt đối phương.
“Tôi nghĩ thực ra cậu đang ở trong một môi trường rất thuận lợi cho việc hồi phục.”
Sau khi nói đùa, Sầm Tranh lại trở về giọng điệu đáng tin cậy đặc trưng của bác sĩ.
“Đồng nghiệp xung quanh cậu đều biết tình hình của cậu rồi, và đều khá hiểu cho cậu. Môi trường như vậy rất hiếm có. Thế này đi, cậu cứ thành thật nói với họ rằng đôi khi cậu sẽ nhìn thấy ảo giác, có thể có một số hành động kỳ lạ. Họ nhất định sẽ hiểu thôi. Có họ ở đó, lỡ như cậu thật sự có hành động nguy hiểm gì, họ cũng có thể kịp thời ngăn cản cậu. Thực ra không khí văn phòng của các cậu khá tốt đấy.”
“Đúng là khá tốt. Lúc họ đứng ra nói giúp tôi, tôi rất cảm động…” Lâm Kiến Uyên nhớ lại cảnh mọi người đứng ra bảo vệ anh trước mặt Khương Thần, trong lòng dâng lên một trận ấm áp.
Nhưng sau đó anh lại nhớ đến những con ếch và sợi dây leo phiền phức kia. Anh chần chừ một chút, rồi vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
“…Nhưng những ảo giác của tôi thật sự quá chân thật. Cứ như là, tôi không chỉ nhìn thấy chúng mà còn có thể chạm vào chúng. Ví dụ như sợi dây leo xoắn xuýt trong tay tôi giống như một con sâu bướm vậy, nó xoắn xuýt đặc biệt sinh động và đầy sức sống… Và điều quan trọng nhất là, làm sao giải thích được khi sợi dây leo bị kéo ra thì mắt đồng nghiệp tôi lại không khó chịu nữa? Tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này…”
“Thực ra cái này cũng có thể giải thích được.” Sầm Tranh giơ một ngón tay lên, nói, “Cậu nhìn tay tôi này.”
Lâm Kiến Uyên ngoan ngoãn làm theo.
“Nhìn tay tôi, mắt theo ngón tay tôi…” Sầm Tranh vừa nói vừa di chuyển ngón tay về phía mũi Lâm Kiến Uyên.
Lâm Kiến Uyên lập tức trở thành mắt lé.
Sầm Tranh lại di chuyển ngón tay ra xa, rồi lại gần, lặp đi lặp lại vài lần. Lâm Kiến Uyên cảm thấy nhãn cầu của mình xoay tròn như hai quả bóng bi-a.
“Bây giờ cảm giác thế nào? Có phải thấy mắt dễ chịu hơn một chút không?” Sầm Tranh nói, “Liên tục chuyển đổi nhìn vật gần và vật xa, có thể điều chỉnh cơ mắt bên trong, đạt được hiệu quả thư giãn. Việc cậu giúp đồng nghiệp kéo dây leo, đối với đồng nghiệp cậu mà nói chính là một quá trình nhìn gần nhìn xa. Có thể còn có thêm một chút ám thị tâm lý, dù sao người đồng nghiệp mới của cậu rất sùng bái cậu. Còn về bản thân sợi dây leo chắc là một loại tưởng tượng của cậu. Cậu nghe cậu ta nói mắt khô rát, lại thức khuya xem phim, trí tưởng tượng của cậu đã biến chuyện này thành dây leo mọc ra trong mắt… Tôi thấy ảo giác của cậu đều khá sáng tạo, có thể liên quan đến việc bản thân cậu làm trong ngành sáng tạo.”
Lâm Kiến Uyên nghĩ lại thì đúng là vậy.
Công ty của họ chuyên về tiếp thị thương hiệu, bình thường cần phải động não nghĩ ra các phương án tiếp thị. Lâm Kiến Uyên chợt vỡ lẽ nói:
“Tôi hiểu rồi! Vậy những con ếch kia chắc là sự cụ thể hóa sự ghê tởm của tôi đối với ông chủ ngu ngốc. Tôi thấy hắn ta ngày nào cũng nói những lời nhảm nhí *oạc oạc oạc* như ếch… Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hồi mới đến thành phố A, tôi thuê nhà ở cạnh một con sông, cứ đến mùa hè là cả con sông đầy tiếng ếch kêu, ồn ào đến mức ngày nào tôi cũng ngủ không ngon.”
“Cậu thấy không, mọi chuyện tưởng chừng bất thường nhưng thực ra đều có thể tìm thấy nguyên nhân.” Sầm Tranh cười một cái, “Nghĩ thông được điểm này, cảm giác lo lắng của cậu cũng sẽ giảm đi rất nhiều.”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ!”
Lâm Kiến Uyên từ số 700 đường Giang Xuyên Bắc bước ra, cảm thấy toàn thân và tâm hồn mình đều đã được chữa lành.
Bác sĩ Sầm kê thêm thuốc cho anh dùng một tuần, còn dạy anh một cách hay để giảm mỏi mắt: nhắm mắt lại, tưởng tượng mắt mình là một quả bóng, rồi liên tục ném quả bóng đó ra rồi nhặt lại.
Lâm Kiến Uyên nhắm mắt thử, thấy đúng là có tác dụng.
Tiếp theo nên đi đâu đây? Thời tiết đẹp thế này, dù sao cũng đã xin nghỉ rồi… Lâm Kiến Uyên đang định tìm một chỗ nào đó đi dạo, điện thoại đột nhiên rung lên. Là cuộc gọi thoại từ Bùi Thạc.
“Alo, anh ơi, anh khám bệnh xong chưa?” Bùi Thạc quan tâm hỏi, “Thế nào rồi ạ?”
“Ổn lắm.” Lâm Kiến Uyên hỏi, “Có chuyện gì không?”
“Cái đó, ờ, quy trình livestream máy sấy tóc ‘Phong Nguyên Tố’ cuối cùng là chốt bản nào anh còn nhớ không ạ?”
Bùi Thạc ngượng nghịu đọc, “Là ‘bản cuối cùng chết cũng không sửa nữa’, hay là ‘bản sửa nữa thì nhét phân vào mồm bên A ngu ngốc’…?”
Lâm Kiến Uyên bình tĩnh trả lời: “Là ‘bản sửa nữa thì nhét phân vào mồm bên A ngu ngốc’.”
Bùi Thạc: “Ồ ồ.”
Lâm Kiến Uyên: “Hai ngày nay tôi không có mặt, bên A có bắt cậu sửa nữa không? Khu chung cư nhà tôi có rất nhiều phân chó đấy…”
“Không cần đâu ạ!” Bùi Thạc cười khổ, “Thôi thôi em tìm thấy rồi, hình như đúng là bản này. Em nhớ ra rồi, tối hôm đó mười một giờ bên A nói tổng giám đốc marketing nói mèo vừa đẻ một lứa, bảo chúng ta sửa lại toàn bộ livestream thêm yếu tố mèo vào ngay trong đêm. Chính là bản này.”
“Ừm.” Lâm Kiến Uyên mặt không biểu cảm, “Lúc gửi đi đừng quên đổi tên tệp. Không đổi cũng được.”
Bùi Thạc: “Hahaha được. Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi nhé!”
……
Lâm Kiến Uyên tìm đại một chỗ giải quyết bữa trưa, buổi chiều vốn định về nhà ngủ trưa, nhưng lại cảm thấy không yên tâm.
Anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Cái phương án mèo đó không phải đã được chốt và gửi cho bên A hai ngày trước rồi sao? Sao hôm nay bên A lại hỏi Bùi Thạc? Không đúng, biết đâu không phải bên A hỏi.
Lâm Kiến Uyên vội vã đến công ty, đúng lúc giờ nghỉ trưa. Mọi người đều đi ăn ở căng tin, chỉ có Bùi Thạc vẫn ngồi ở chỗ làm, mặt ủ mày chau.
Lâm Kiến Uyên trong lòng trĩu xuống, gọi một tiếng: “Bùi Thạc.”
“Anh ơi!” Bùi Thạc như nhìn thấy cứu tinh của đời mình, lập tức bật dậy khỏi chỗ làm, mừng rỡ nói, “Sao anh lại về rồi!”
“Lại có chuyện quái gở gì nữa à?” Lâm Kiến Uyên quay đầu liếc nhìn lên tầng hai, cửa văn phòng Khương Thần đang đóng, chắc là đang ngủ trưa ở trong đó.
“Cũng, cũng không hẳn là chuyện quái gở? Chỉ là hơi rắc rối thôi.” Bùi Thạc bẽn lẽn nói:
“Không phải là cái phương án có nhiều mèo sao, bên A còn bảo trang trí bối cảnh livestream thêm nhiều yếu tố mèo. Vốn dĩ những con thú nhồi bông, sticker, biểu tượng cảm xúc các thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, kết quả Khương Thần đột nhiên nói muốn xem phương án. Hắn ta nói dạo này tình trạng của anh không tốt, hắn ta muốn giúp anh kiểm duyệt…”
Lâm Kiến Uyên quay màn hình máy tính lại xem. Hai phút sau, anh một cước đạp tung cửa văn phòng Khương Thần.
“Giám đốc Khương!” Lâm Kiến Uyên đập mạnh một xấp sticker lên bàn Khương Thần, nén giận nói, “Anh đã sửa KV của tôi?”
KV tức là Key Vision, thiết kế chủ đạo. Bao gồm biểu tượng thương hiệu, nội dung chủ đề, điểm bán hàng cốt lõi của sản phẩm và phong cách hình ảnh, v.v.
Toàn bộ buổi livestream này từ đầu đến cuối đều do Lâm Kiến Uyên lên kế hoạch, bên A thúc giục rất gấp, gần như không cho người ta sống yên, đây cũng là lý do Lâm Kiến Uyên đã liên tục thức đêm, ba ngày chỉ ngủ hai tiếng.
KV xuyên suốt toàn bộ quy trình livestream, bao gồm poster khởi động, bối cảnh livestream, trưng bày sản phẩm, phần chèn lời nói, v.v., cần phải giữ được sự thống nhất về mặt hình ảnh, nếu không sẽ rất xấu.
Tối nay bảy giờ livestream, giờ đã là một giờ chiều. Khương Thần vậy mà lại sửa KV của anh vào đúng lúc này! Đúng là tự tìm đường chết!
“Đừng vội đừng vội.” Khương Thần sợ đến mức bật dậy khỏi ghế công thái học, thấy anh tức giận đùng đùng, thì vội vàng xoa dịu.
“Tôi đã sắp xếp mọi việc xong hết rồi, không phải cậu đang nghỉ ốm sao? Cậu đừng lo lắng, bản in cũ ở xưởng in đã được tôi kịp thời thu hồi và thay bằng bản mới, bên livestream tôi cũng đã cử người đến bố trí lại rồi. Cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, tuyệt đối đừng kích động đấy nhé.”
Lời an ủi của Khương Thần như đổ thêm dầu vào lửa, nghe xong Lâm Kiến Uyên tối sầm cả mặt mày, giận đến bốc khói đầu.
“Anh còn thay cả vật liệu của xưởng in sao? Thay bằng cái thứ này sao?!” Lâm Kiến Uyên dùng khớp ngón tay gõ mạnh vào bản thiết kế trên bàn.
“Đúng vậy.” Khoé miệng Khương Thần nhếch lên, không kìm được lộ ra vẻ đắc ý.
“Yếu tố mèo đen mặt tròn cũ của cậu quá lỗi thời, tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Vừa hay chợt nảy ra ý tưởng, tôi đã sửa thành mặt vuông cho cậu. Cậu xem con mèo đen mặt vuông này có phải rất đặc sắc không? Rất gây ấn tượng?”
“Đúng vậy, rất gây ấn tượng.” Lâm Kiến Uyên cười lạnh, vẻ u ám trên mặt gần như hóa thành thực thể nhỏ giọt ra ngoài.
“Vậy anh thật sự không thấy nó quen mắt chút nào sao?”
“Hả?” Khương Thần ngớ người.
Lâm Kiến Uyên hận không thể lột quần ra đi vệ sinh một bãi rồi nhét vào miệng hắn ta. Cố gắng kiềm chế cơn giận, Lâm Kiến Uyên lấy điện thoại ra, đưa phần mềm mua sắm màu cam nào đó đến trước mặt Khương Thần.
Khương Thần sửng sốt, trợn tròn mắt: “Đệt mẹ!”
“Chờ mà đền tiền đi đồ ngu!” Lâm Kiến Uyên lạnh lùng buông một câu, quay đầu đạp cửa đi ra.
“Đừng! Đừng đi! Khoan đã!” Khương Thần lập tức vã mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn đuổi theo, ôm chầm lấy cánh tay Lâm Kiến Uyên.“Còn kịp mà!”
Hắn ta run rẩy nói: “Vẫn, vẫn kịp mà! Dù sao số lượng in của chúng ta không lớn, bây giờ tôi sẽ bảo xưởng in in lại. Chi phí phát sinh thêm tôi sẽ tự bù vào…”
“Tôi vẫn đang trong thời gian nghỉ ốm.” Lâm Kiến Uyên lãnh đạm nói.
“Lâm Kiến Uyên! Cậu phải giúp tôi!”
Khương Thần cuống quýt, “Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ mà! Không chỉ liên quan đến chén cơm của tôi, mà còn cả studio của chúng ta nữa! Cứ coi như tôi van xin cậu có được không, nể tình sáng nay tôi còn tự lái xe đưa cậu đến bệnh viện tâm thần…”
Lâm Kiến Uyên nghe mà bực mình, chỉ muốn một cước đá hắn ta bay ra. Quay đầu lại, lại thấy Bùi Thạc đứng ở cầu thang, không biết đang làm gì, hai tay liên tục cào cào móng tay.
“Anh, anh Uyên… Có phải em làm sai rồi không?” Bùi Thạc lắp bắp, gọi anh một tiếng, rồi sau đó không nói gì nữa.
Một bên là Khương Thần đang ôm chặt chân anh không buông, một bên là Bùi Thạc đang bất an sợ hãi. Lâm Kiến Uyên cùng hai người này tạo thành thế chân vạc, chỉ cảm thấy không khí căng thẳng. Thời gian như sợi thủy tinh tan chảy bị kéo dài mãi.
Lâm Kiến Uyên bực bội vò tóc, khẽ chửi một câu “Mẹ kiếp”. Vô tình liếc thấy cây xanh ở góc tường công ty, một con ốc sên bò nhanh như chớp, vụt qua trước mặt anh.
Lâm Kiến Uyên: “?”
Lâm Kiến Uyên ngơ cả mặt ra, kinh ngạc nhìn vệt nước sáng loáng mà con ốc sên để lại trên mặt đất.
Con ốc sên biến mất khỏi tầm nhìn với tốc độ 100 mét nước rút, Khương Thần lại bắt đầu quạc quạc ồn ào:
“Không phải tôi đang bàn bạc với cậu! Cậu thật sự phải giúp tôi! Không chỉ giúp tôi mà còn giúp chính mình nữa! Đừng chần chừ nữa Lâm Kiến Uyên! Chần chừ nữa thì thật sự sẽ không kịp mất!”