Lâm Kiến Uyên không có thời gian để nghĩ về con ốc sên, anh về chỗ làm, nhanh chóng nuốt hai viên thuốc. Viên thuốc ngọt ngào tan ra trong miệng, anh hít một hơi thật sâu, bắt đầu tập trung làm việc.

“Mang theo laptop đến phòng livestream.” Lâm Kiến Uyên ra lệnh.

Bùi Thạc nhanh nhẹn, gói ghém cả hai chiếc laptop và dây sạc, còn mang theo những thứ khác có thể dùng.

Khương Thần bị câu “chờ mà đền tiền đi” của Lâm Kiến Uyên dọa cho mất hồn, lúc này hai chân vẫn còn run.

Hắn ta đưa chìa khóa tới: “Hai cậu có biết lái xe không, tay tôi hơi run…”

Lâm Kiến Uyên liếc hắn ta một cái lạnh nhạt: “Tôi vừa uống thuốc tâm thần, anh bảo tôi lái là muốn lái thẳng xuống âm phủ hay gì?”

“Để tôi! Tôi biết lái!” Bùi Thạc giật lấy chìa khóa, nhanh chóng chạy ra bấm thang máy.

Trong lúc chờ thang máy, cả ba người đều im lặng một cách lạ thường. Lâm Kiến Uyên tranh thủ từng giây xem bản kế hoạch bị Khương Thần “phù phép” trên iPad.

Ngón tay Lâm Kiến Uyên dừng ở đâu, Bùi Thạc liền ghi chép lia lịa.

Khương Thần còn không dám thở mạnh, lặng lẽ đứng bên cạnh.

Bùi Thạc mới có bằng lái chưa lâu, lái xe thì hung hăng phóng bừa. Khương Thần ngồi ghế sau, mặt tái mét sợ chết, nắm chặt dây an toàn. Lâm Kiến Uyên nhìn thì chỉ muốn đá thằng ngu này xuống xe.

Cuối cùng cũng đến được phòng livestream. Trong phòng cách âm chật chội, thiết bị chen chúc khắp nơi, chỉ chừa lại một khoảng trống trước ống kính.

Ba chiếc camera hướng về phía đèn vòng tròn ở giữa, bục của MC trước phông xanh vẫn còn trống – cảnh 3D dự kiến dùng để trưng bày sản phẩm bị lỗi hiển thị do “mèo đen mặt vuông” mà Khương Thần đột ngột thay đổi, nhóm kỹ thuật đang chửi bới trước màn hình nhấp nháy.

“Không cần chỉnh nữa, dùng bản đầu tiên!” Lâm Kiến Uyên vội vàng chạy tới, bỏ lại một câu rồi chạy đi.

“Hả?!” Nhóm kỹ thuật đồng loạt hỏi lại đầy giận dữ.

Lâm Kiến Uyên nghĩ bụng lần này cuối cùng cũng đến lượt mình nói câu này, tiếc là anh không có thời gian thưởng thức niềm vui khi làm bên A, quay đầu lại đi kiểm tra các bố trí khác trong phòng livestream.

Bùi Thạc đang ngồi xổm ở góc phòng kiểm tra máy nhắc chữ, ngón tay run rẩy bấu vào mép iPad, màn hình iPad suýt nữa thì bị cậu ta bóp méo. Trên bàn đạo diễn vương vãi các vật liệu in hình mèo đen mặt vuông bị sao chép, Lâm Kiến Uyên nhìn thấy liền nổi trận lôi đình, xông tới giật phăng poster xuống.

“Còn bốn tiếng nữa là livestream, phông nền làm lại, tất cả vật liệu in ấn bỏ hết!” 

Lâm Kiến Uyên túm lấy cổ áo Khương Thần, sốt ruột nói, “Vật liệu mới rốt cuộc bao giờ mới đến?!”

“Cần thêm chút thời gian.” Khương Thần mặt mày bơ phờ gọi người trong nhóm.

Lúc này một cô trợ lý đi ngang qua, thấy Khương Thần liền theo bản năng chào “Chào sếp Khương”.

Lâm Kiến Uyên và Khương Thần đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, cô trợ lý sững lại, ánh mắt rơi vào cổ áo đang bị Lâm Kiến Uyên túm chặt của Khương Thần.

Khương Thần lập tức như bị sét đánh, vội vàng lùi lại, vẻ mặt không tự nhiên vỗ vỗ cổ áo, lẩm bẩm: “Không sao, tôi tự thắt được, Lâm Kiến Uyên, cậu cứ làm việc của mình đi!”

Cô trợ lý: “…”

Lâm Kiến Uyên: “Đồ ngu.”

Khương Thần không thể giữ được vẻ mặt nữa, cô trợ lý nhận thấy không khí không ổn, nói một câu “Tôi đi tìm MC đây” rồi nhanh chóng chuồn êm.

“Tổ chỉnh màu hạ độ bão hòa của phông nền! Đạo diễn! Đạo diễn đã trao đổi với MC chưa? Đi xác nhận lại kịch bản đi – thôi cứ mang đây tôi tự xác nhận!” 

Lâm Kiến Uyên cảm thấy mình hoàn toàn dựa vào thuốc để đè nén sự bực bội, anh bình tĩnh chỉ huy mọi người, tranh thủ lấy điện thoại đang rung liên tục ra xem.

Khương Thần đang phát điên tag tất cả mọi người trong nhóm làm việc, cả nhóm đang loạn như một nồi cháo quẩy.

Lâm Kiến Uyên lướt nhanh tin nhắn, trong đống tin nhắn vô nghĩa chỉ thấy một câu: Không kịp.

“Lâm Kiến Uyên, cái đó…” Khương Thần với vẻ mặt như nuốt phải cục phân ngập ngừng đi tới.

“Câm miệng, không cần nói nữa.” Lâm Kiến Uyên ngắt lời hắn ta, “Bây giờ anh đến kho lấy hết vật liệu dự phòng đã in thử tuần trước ra đây. Tổng cộng ba thùng, nhanh lên!”

“Tôi?” Khương Thần kinh ngạc chỉ vào mình.

Lâm Kiến Uyên: “Vậy tôi đi nhé?”

Vẻ mặt của Khương Thần như bị ép ăn phải cứt chó, nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ bỏ đi.

Đồng hồ điện tử đếm ngược nhảy thành 【02:12:47】. Bùi Thạc đi ngang qua tấm standee quảng cáo cao hơn người, liếc mắt qua. Hình dán trên standee lại bị sai! Mặt cậu ta lập tức biến sắc. Chần chừ hai giây, cậu ta vớ lấy dao rọc giấy ngồi xuống bắt đầu cạo lớp hình.

Cậu ta sợ làm hỏng tấm nền standee, tay cầm dao rọc giấy cứ run lên bần bật, cho đến khi Lâm Kiến Uyên ném cho một lon keo xịt: “Dùng cái này! Nhanh lên!”

Bùi Thạc phản ứng lại, vội vàng lấy hình dán đúng, bẹp một tiếng dán lên trên hình sai.

Mọi người đều đang chạy như điên.

MC ở phòng bên cạnh la hét “kính áp tròng của tôi đâu”, nhóm kỹ thuật đập mạnh vào máy chủ bị treo, Khương Thần vác thùng vấp phải dây điện làm rách nửa tấm phông xanh.

Bùi Thạc cầm danh sách vật liệu nhìn Lâm Kiến Uyên, người đó đang tựa vào tường ngửa đầu uống nước khoáng, ngón tay trắng bệch thao tác nhanh trên laptop, tóc mái rủ xuống che đi quầng mắt thâm sì.

Đèn đỏ phòng điều khiển đột nhiên sáng lên.

“Nhóm âm thanh chuẩn bị điều chỉnh tổng thể lần một!” Tiếng đạo diễn gầm lên xé toang không gian.

Tất cả những người không liên quan rời khỏi khu vực livestream. Bùi Thạc nhanh chân đi đến bên cạnh Lâm Kiến Uyên. Lâm Kiến Uyên giơ tay lau vệt nước trên môi, nói: 

“Gần xong rồi, cậu cứ theo dõi đi – quan trọng nhất là phải để ý Khương Thần, đừng để thằng ngu đó gây chuyện nữa! Tôi đi ra ngoài một lát.”

“Anh Kiến Uyên!” Bùi Thạc vội vàng đi theo, lo lắng hỏi, “Anh đi đâu vậy? Có phải không khỏe không? Em đi cùng anh!”

Lâm Kiến Uyên bực bội nói: “Tôi đi đại tiện! Cậu đi theo làm cái quái gì!”

“…” Bùi Thạc vốn định cưỡng ép đỡ anh, nghe vậy liền nhanh chóng rụt tay lại, bẽn lẽn nói: 

“Ồ. Thế, thế anh cố lên nhé!”

Lâm Kiến Uyên với vẻ mặt “ais, chết tiệt, cậu đang nói cái quái gì vậy”, mang theo đầy bụng oán khí bỏ đi.

Cách giờ livestream còn nửa tiếng, trong lòng Lâm Kiến Uyên lại tính toán một lượt, cảm thấy lần này chắc không còn sót gì nữa mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bồn cầu.

Vừa rồi làm một trận thao tác khiến da đầu anh đến giờ vẫn còn tê dại, đầu óc ong ong. Không được, anh phải đi vệ sinh một trận thật đã đời cái đã! Nếu không thì thật có lỗi với bản thân – không đúng, mẹ kiếp, anh vẫn đang nghỉ ốm mà! Chết tiệt!

Lâm Kiến Uyên lẩm bẩm chửi rủa, đặt đồng hồ báo thức mười phút, ngồi trên bồn cầu bắt đầu xem video ngắn.

Tuy nhiên, trong trạng thái cực kỳ bực bội, ngay cả việc xem video ngắn cũng không thấy sảng khoái. Anh chuyển sang chơi game xếp hình.

Phải nói rằng, những lúc như thế này vẫn phải là game xếp hình, đặc biệt là bật âm thanh khi chơi. Tiếng bíp bíp va chạm của những viên ngọc khiến anh rất sướng, dopamine liên tục tác động lên hệ thần kinh, giúp anh tạm thời thoát khỏi những chuyện phiền phức này.

Giây tiếp theo, ding ding ding.

Báo thức kêu!

Lâm Kiến Uyên sững sờ, vội vàng tắt báo thức. Anh vừa kéo quần đứng dậy vừa nghi hoặc nghĩ, mười phút đã hết rồi sao? Nhanh thế? Anh cảm giác mới chơi có một hai ván thôi mà!

Nhưng nhìn thời gian, đúng là đã qua mười phút rồi…

Hủy diệt đi.

Cái ca làm việc chết tiệt này không thể nào làm nổi nữa.

Lâm Kiến Uyên rửa mặt qua loa trước bồn rửa tay, lấy lại tinh thần, quay lại phòng livestream.

MC đã vào vị trí, đèn máy ảnh đã vào vị trí, mọi thiết bị đều đã được điều chỉnh đúng, tất cả đã được xác nhận.

Tiếng đạo diễn khàn khàn gầm lên vang vọng khắp phòng: “Toàn thể im lặng! Ba, hai, một— phát sóng!”

Lâm Kiến Uyên khoanh tay đứng sau đạo diễn, cùng đạo diễn xem livestream qua màn hình điều khiển. Khương Thần thở dài một hơi thật dài, nói với giọng điệu hài lòng: 

“Không thể tin được, chúng ta đã thành công! Cứu được rồi!”

Lâm Kiến Uyên và Bùi Thạc đồng thời nhìn hắn ta một cái.

“Ờ, gì vậy?” Khương Thần tự biết mình đã lỡ lời, ngượng ngùng nói: “Được rồi tôi thừa nhận, lần này chủ yếu là nhờ Lâm Kiến Uyên tài giỏi, cứu công ty chúng ta khỏi cơn nguy cấp…”

“Không phải, chắc anh Kiến Uyên không có ý đó đâu.” Đến cả Bùi Thạc cũng không chịu nổi nữa, cậu ta nói với vẻ mặt cạn lời:

“Tổng giám đốc Khương, livestream mới bắt đầu thôi, phía sau còn nguyên ba tiếng nữa! Lúc này vẫn chưa thể lơ là được, phần quan trọng nhất bây giờ mới bắt đầu!”

Khương Thần: “…”

“Bùi Thạc, đừng trách Tổng giám đốc Khương.” 

Lâm Kiến Uyên khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay, Tổng giám đốc Khương vẫn luôn đứng chỉ đạo, chưa từng đích thân theo sát livestream. Không hiểu chuyện cũng là bình thường.”

Không, hiểu, chuyện.

Ba chữ lớn như ba nắm đấm sắt, giáng mạnh vào mặt Khương Thần.

“Được… rồi mà.” Khương Thần trợn mắt, quay đầu bỏ đi.

Lâm Kiến Uyên tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào livestream, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch. Cảm giác mệt mỏi dần dần ập đến.

“Tức thật đấy, cái tên khốn đó chỉ biết nói những lời châm chọc. Hắn ta làm chúng ta bận rộn cỡ này, không cảm ơn thì thôi, đến cà phê mà chúng ta còn phải tự mua!” 

Bùi Thạc phẫn nộ, phồng má đưa tới một cốc cà phê nóng, “Những người làm thuê như chúng ta thật thảm, còn phải tự bỏ tiền ra mua đồ uống!”

“Cảm ơn.” Lâm Kiến Uyên nhận lấy cà phê, tiện miệng an ủi Bùi Thạc vài câu.

Cảm giác mệt mỏi chồng chất. Livestream càng suôn sẻ, Lâm Kiến Uyên càng mệt mỏi.

Hệ thần kinh căng thẳng quá mức trước đó không kiểm soát được mà giãn ra, Lâm Kiến Uyên ngáp liên tục, đành phải uống cạn cà phê.

Cả ngày chạy đôn chạy đáo khiến anh đau lưng mỏi gối tê tay, chỉ muốn uống ngay Tâm Bình, giờ ngồi trên ghế xoay lại cứ cảm thấy không yên, liên tục thay đổi tư thế.

Ba tiếng livestream cứ như đang ngồi tù. Thậm chí Lâm Kiến Uyên còn lôi ra vũ khí giết thời gian – game xếp hình.

Tuy nhiên, lần này game xếp hình cũng không còn tác dụng nữa.

Anh đã chơi hơn một trăm màn rồi, ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà mới có tám giờ.

Tám giờ! Mới trôi qua một tiếng!

Cứu tôi với còn hai tiếng nữa… Lâm Kiến Uyên r*n rỉ trong lòng, sự chán nản, bực bội và mệt mỏi tiếp tục tích tụ.

“Anh ơi! Anh có biết Khương Thần đang làm gì không!” 

Bùi Thạc đi dạo một vòng về, giận đùng đùng chửi rủa:  “Hắn ta đang ngủ say trong phòng nghỉ đấy! Đm! Chúng ta ở đây theo dõi livestream! Vậy mà thằng ngu đó dám ngủ ở phòng bên cạnh! Lại còn ngáy rung trời! Em ở hành lang còn nghe thấy!”

Lâm Kiến Uyên đã mệt đến mức không còn sức mà chửi rủa thằng sếp ngu ngốc nữa. Bùi Thạc thấy vẻ mặt anh như muốn chết, thì vội vàng nói: 

“À đúng rồi, anh về trước đi! Chỗ này cứ để em lo! Anh yên tâm, lần này dù Khương Thần có dí dao vào cổ em em cũng sẽ không nghe hắn ta chỉ đạo lung tung nữa!”

Sức hút của việc về nhà ngủ quá lớn. Lâm Kiến Uyên nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lắc đầu: 

“Tôi cũng đi tìm chỗ nào đó nằm một lát, khoảng hai mươi phút. Có chuyện gì cậu lập tức gọi tôi.”

“Được ạ. Anh đi nhanh đi!” Bùi Thạc đứng dậy, tiện tay đưa cho anh một chiếc áo khoác. “Anh lấy áo của em đắp đi, đừng để bị cảm lạnh!”

“Ừm.” Lâm Kiến Uyên chấp nhận ý tốt của cậu ta, vẫy tay định rời đi, thì chợt có thứ gì đó đột nhiên lướt qua trước mắt anh.

Lâm Kiến Uyên sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn quanh. Cuối cùng anh nhìn thấy một vết tích đáng ngờ quen thuộc trên mặt đất.

Không đúng, không phải một vết.

Mà là vô số vết.

Không biết từ lúc nào, trên nền đất xung quanh họ xuất hiện vô số vệt nước sáng loáng.

Các vệt nước đan xen, nhìn kỹ thì thấy rất nhớt. Như một tấm lưới dày đặc, lặng lẽ bao vây tất cả mọi người trong phòng livestream.

“Sao vậy anh?” Bùi Thạc ngẩng đầu nhìn anh.

“Không có gì.” Lâm Kiến Uyên gãi đầu, “Cẩn thận trơn trượt.”

Bùi Thạc: “?”

Lâm Kiến Uyên ra ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi. Đi ngang qua phòng bên cạnh thì đúng là nghe được tiếng ngáy từ bên trong, Lâm Kiến Uyên nắm chặt tay, cố nén ý muốn lao vào ị lên mặt Khương Thần, đi đến phía hành lang bên kia tìm chỗ nghỉ.

Lâm Kiến Uyên đặt báo thức hai mươi phút, đắp áo khoác của Bùi Thạc, nhắm mắt lại nằm xuống ngủ một giấc ngon lành.

Ding ding ding!

Lâm Kiến Uyên: “?!”

Lâm Kiến Uyên giật mình tỉnh giấc, tim đập thình thịch. Anh vớ lấy điện thoại xem, báo thức reo rồi!

Mới đó mà đã hai mươi phút rồi sao? Gì mà nhanh thế?!

Lâm Kiến Uyên bực bội vò đầu. Cứ nghĩ đến việc phải quay lại theo dõi livestream là anh lại đau đầu.

Hay là… ngủ thêm năm phút nữa?

Lâm Kiến Uyên ngáp liên tục, cơn buồn ngủ cứ không chịu dứt. Anh bấm “báo lại sau năm phút”, rồi tiện tay ném điện thoại ra, trở mình lại chìm vào giấc ngủ.

Ding ding ding!

Cái gì mà nhanh thế?!

Lâm Kiến Uyên chỉ cảm thấy mình vừa nhắm mắt là báo thức lại reo. Ngủ thêm năm phút… Anh còn không muốn mở mắt ra, ý nghĩ muốn tiếp tục ngủ đã chiến thắng tất cả.

Ngủ thêm năm phút, trời có sập tôi cũng phải ngủ thêm năm phút… Lâm Kiến Uyên nhắm mắt, trong sự bực bội tột độ mò tìm điện thoại.

Cạch. Điện thoại rơi xuống đất.

Lâm Kiến Uyên vẫn không muốn mở mắt, sợ mất cơn ngủ. Anh nhắm mắt nghiêng người, vươn dài cánh tay ra mò tìm điện thoại dưới gầm ghế sofa.

Không sờ thấy điện thoại, nhưng lại sờ thấy một thứ gì đó ẩm ướt, lạnh ngắt và mềm oặt.

“!!!” Trong khoảnh khắc đó, Lâm Kiến Uyên mất hết cả buồn ngủ, anh lập tức nhảy dựng lên, “Đệt! Cái gì vậy!”

“Đệt mẹ! Mày nhìn thấy tao!” Con ốc sên dưới đất gào lên.

Lâm Kiến Uyên: “?”

Ốc sên: “??”

Lâm Kiến Uyên ngồi trên ghế sofa trừng mắt nhìn con ốc sên, con ốc sên nằm trên đất trừng mắt nhìn Lâm Kiến Uyên.

Một người một ốc sên bốn mắt nhìn nhau.

Con ốc sên run run râu, nói một cách bí ẩn khó lường: “Không ngờ một con người nhỏ bé như mày lại có thể nhìn thấy tao…”

“Cái đéo gì vậy chứ!” Lâm Kiến Uyên nổi giận, trực tiếp giơ chân đạp bẹp con ốc sên.

🐟Ý là trông cũng hơi tục nma mị thích nên edit tục vậy luôn 😜

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play