Lâm Kiến Uyên không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi anh tỉnh dậy, trời vẫn sáng, anh gần như có cảm giác mình chỉ mới ngủ một lát.

Kết quả, sau khi lấy điện thoại ra xem, anh suýt nữa giật mình.

Đã là ngày 13 rồi! Anh đã ngủ liền hai ngày!

WeChat và DingTalk cũng nổ tung, tin nhắn nhiều không đếm xuể. Lâm Kiến Uyên mặt đờ đẫn mở nhóm làm việc, muốn xem thông báo kỷ luật của mình đã được đưa ra chưa. Anh tìm đi tìm lại nhưng không thấy.

Anh đang thắc mắc, từng tin nhắn chưa đọc được mở ra, một khung chat đột nhiên được đẩy lên trên cùng.

Nhìn kỹ, thì ra là Bùi Thạc.

Bùi Thạc: “Anh ơi, hôm nay anh có đi làm không? Em mang bữa sáng cho anh này! [Hình ảnh]”

Lâm Kiến Uyên thấy lạ, gọi thẳng một cuộc gọi thoại. Bùi Thạc bắt máy ngay lập tức, đầu dây bên kia truyền đến tiếng chó Golden lông vàng cỡ bự đang vẫy đuôi: “Anh ơi!”

Lâm Kiến Uyên: “Sao rồi, tên chó chết Khương Thần đó có làm khó cậu không?”

“Không có! Hahaha anh ơi anh chưa nghe nói gì à! Khương Thần bị tổng công ty phê bình rồi! Hahaha cười chết em! Anh ơi em kể anh nghe…”

Lâm Kiến Uyên nghe mà mơ hồ, nhưng cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình.

Thì ra hôm đó sau khi anh nhét bánh trứng vào miệng Khương Thần, đúng là hắn ta đã lập tức chạy đến tổng công ty tố cáo.

Tổng công ty nghe xong, ồ hay thật, nhân viên lại dám đối đầu với hắn ta giữa chốn đông người. Vậy thì hắn ta phải tự kiểm điểm lại xem mình làm lãnh đạo kiểu gì chứ?

Tìm hiểu thêm tình hình cụ thể, ồ giỏi thật đấy, người ta là bệnh nhân tâm thần, lại còn là bệnh tâm thần cấp tính do áp lực và mệt mỏi… hắn ta chọc người ta làm gì!

“Thế là Khương Thần khóc lóc kể lể một hồi không những không được gì, mà còn bị tổng công ty trừ tiền thưởng quản lý tháng đó hahaha… Cười chết em rồi. À nói mới nhớ, không ngờ tổng công ty mình cũng tốt ghê, cũng có tinh thần chính nghĩa đấy chứ! Em lại bắt đầu thích công ty mình rồi!”

Lâm Kiến Uyên: “…”

“Tóm lại là anh mau đến đi! Mọi người đều nói Khương Thần sẽ cúi đầu xin lỗi anh đấy! Ồ, không đúng, anh cứ nghỉ ngơi thêm đi. Hai ngày nay có phải anh ngủ suốt không? Em thấy anh không trả lời tin nhắn của em. Vậy anh ăn cơm chưa?”

Thanh niên chó Golden lông vàng cỡ bự lại bắt đầu phát huy bản chất ấm áp, quan tâm Lâm Kiến Uyên một hồi.

Lâm Kiến Uyên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như Bùi Thạc nói.

Dù sao thì Bùi Thạc cũng mới tốt nghiệp, vẫn còn ngây thơ đơn thuần chưa trải sự đời. Lâm Kiến Uyên không tin tổng công ty lại tốt bụng đến vậy.

Biết đâu công ty xử lý như vậy chỉ là để xoa dịu lòng người, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì ra vẻ cho mọi người thấy. Sau này có khi còn có thủ đoạn khác.

Bằng chứng trực tiếp nhất là, Khương Thần vẫn là giám đốc chi nhánh của họ, vẫn là cấp trên trực tiếp của anh.

Nếu tổng công ty thật sự đứng về phía Lâm Kiến Uyên, tại sao không trực tiếp điều chuyển Khương Thần đi hoặc điều chuyển anh đi?

Anh đã công khai đối đầu với Khương Thần rồi, sau này còn làm việc dưới trướng Khương Thần thì sao mà làm nổi?

Lâm Kiến Uyên thở dài, không nói những điều mình lo lắng cho Bùi Thạc nghe. Anh dứt khoát mặc quần áo đi đến công ty.

Lúc ra ngoài anh không gặp người bạn cùng phòng kỳ quái kia. Lâm Kiến Uyên cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đến công ty.

Vừa vào văn phòng, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ như nhìn một vị anh hùng. Lâm Kiến Uyên nhìn quanh một lượt, hỏi: “Bùi Thạc đâu?”

Tần Thi đáp: “Đi vệ sinh rồi hay sao ấy? Vừa nãy còn ở đây mà.”

Lâm Kiến Uyên đang định về chỗ làm của mình thì chợt nghe thấy tiếng ho khan từ trên đầu. Lâm Kiến Uyên ngẩng đầu lên, liền thấy Khương Thần đang nằm sấp bên lan can, vẻ mặt kỳ quái nhìn anh.

Lâm Kiến Uyên nhíu mày, khoanh tay, đáp lại bằng ánh mắt “anh muốn làm gì”.

Những người khác cũng phát hiện ra Khương Thần, liền ngừng mọi động tác đang làm, trừng mắt nhìn hắn ta.

“Khụ.” Khương Thần lại ho một tiếng, hắn ta tránh ánh mắt của mọi người, dường như muốn nói gì đó. Nghĩ nghĩ rồi lại ngậm miệng, *đùng đùng đùng* chạy xuống cầu thang, nói với Lâm Kiến Uyên: 

“Lâm Kiến Uyên, tay cậu không bận chứ? Đến văn phòng tôi một lát, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”

Nghe thấy cái giọng điệu không hề gượng gạo này, những người hóng hớt xung quanh lập tức sáng mắt lên. Trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ “cậu mau đi đi”.

Lâm Kiến Uyên lại nói: “Bận.”

Khương Thần nhíu mày: “Không phải cậu vừa mới đến sao có gì mà bận…”

Chưa nói hết câu, Lâm Kiến Uyên xách bữa sáng trên bàn làm việc của mình lên, nói một cách dửng dưng: “Bận ăn sáng.”

Bữa sáng đó vừa đúng là bánh trứng và sữa đậu nành nóng.

Khương Thần: “…”

Khương Thần cố nhịn kích động trợn mắt, ráng nặn ra nụ cười nói: “Được rồi, cậu cứ ăn từ từ. Ăn xong rồi lên tìm tôi. Đừng có suy nghĩ gì nhé, tôi chỉ muốn ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với cậu thôi.”

Lâm Kiến Uyên không kiên nhẫn nói: “Ừm ừm biết rồi, đi đi.”

Khương Thần: “…”

Khương Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được, nên đành quay đầu đi lên lầu.

Đợi đến khi bóng Khương Thần biến mất ở cửa văn phòng giám đốc, các đồng nghiệp mới xúm lại, nhỏ giọng kích động nói: “Đi đi! Sao lại không đi!”

“Đúng vậy, đừng có sợ hắn ta! Chắc chắn hắn ta muốn xin lỗi cậu đấy! Cậu xem cái vẻ mặt gượng gạo của hắn ta kìa!”

“Đúng! Vừa nãy suýt là tôi bật cười thành tiếng luôn, đây là lần đầu tiên thấy Khương Thần chịu nhục như vậy! Lâm Kiến Uyên tôi thật sự phục cậu, lần này hả hê quá!”

Văn phòng nhanh chóng biến thành biển cười nói, nhưng Lâm Kiến Uyên lại khẽ nhíu mày.

Bởi vì anh nhìn thấy ếch.

Từng con một nhảy nhót. Nhảy từ trên đỉnh cầu thang, từng bậc từng bậc nhảy xuống.

“Ộp.”

Một con ếch, hai con ếch, ba con ếch…

“Ộp.” Ếch đầy đất đang nhảy nhót. Mọi người nói cười vui vẻ mà không hề để ý đến ếch, chỉ có Lâm Kiến Uyên lặng lẽ rụt chân lại.

Ộp. Ộp. Ộp.

Lâm Kiến Uyên lặng lẽ ngồi về chỗ, lặng lẽ ăn sáng trong tiếng ếch kêu vang vọng.

Bánh trứng được đặt trong túi giữ nhiệt, vừa mở ra còn bốc hơi nóng, rất thơm.

“Ôi, anh ơi? Có phải anh không, anh đi làm lại rồi à!” Tiếng Bùi Thạc vang lên trên đầu.

Lâm Kiến Uyên ngẩng đầu, liền thấy nụ cười rạng rỡ của cậu ta, vừa dụi mắt vừa đi tới.

“Rầm”.

Bùi Thạc va vào góc bàn của bàn bên cạnh.

“Ôi xin lỗi.” Bùi Thạc rõ ràng đã bị đau, hít một hơi sau đó phản ứng đầu tiên là xin lỗi người khác.

“Không sao không sao. Sao vậy, mắt cậu không thoải mái à?” Tần Thi ở bàn bên cạnh quan tâm nhìn cậu ta.

“Ừm… không được thoải mái lắm…” Bùi Thạc ngoan ngoãn bỏ tay xuống, cố gắng chớp mắt. Trên mặt vẫn mang nụ cười lạc quan rạng rỡ, cười hì hì nói, “Chắc là hôm qua xem phim truyền hình muộn quá, hôm nay nhìn mọi thứ hơi mờ.”

Tần Thi: “Mắt khô quá rồi.”

Bùi Thạc: “Đúng vậy, vừa khô vừa rát. Sáng nay cảm giác mí mắt như dính lại, không mở ra được. À đúng rồi anh, anh cho em mượn lọ thuốc nhỏ mắt của anh nữa được không?”

Bùi Thạc quay đầu lại, đôi mắt cún con long lanh sáng ngời.

Trong đôi mắt đen láy sáng ngời đó, hai sợi dây leo xanh biếc vừa to vừa dài đã chiếm trọn con ngươi.

Hai ngày không gặp, hai sợi dây leo đã mọc lại, hơn nữa còn dài hơn trước. Như thể đã hút đủ dưỡng chất, thân cây chúng thô to, lá cây bóng loáng. Theo động tác dụi mắt không kiểm soát của Bùi Thạc, dây leo khẽ lay động.

Giống như hai bàn tay xòe ra từ con ngươi.

Ếch chạy loạn khắp nơi, kêu ộp ộp loạn xạ.

Lòng bàn tay màu xanh lá cây chui ra từ nhãn cầu, đang vẫy vẫy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ!

Lồng ngực anh “ầm” một tiếng nổ tung. Lâm Kiến Uyên nén giận, vẫy tay về phía Bùi Thạc: “Lại đây.”

Bùi Thạc vịn bàn loạng choạng đi tới. Tưởng anh muốn đưa thuốc nhỏ mắt cho mình, liền đưa tay ra nhận.

“Cậu làm thế này.” Lâm Kiến Uyên túm lấy tay cậu ta, bắt cậu ta nắm chặt tay lại, hai lòng bàn tay vừa vặn ôm lấy hai sợi dây leo đó.

“Hả?” Bùi Thạc ngơ ngác ngẩng đầu.

Lâm Kiến Uyên không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu ta, dùng sức kéo một cái!

“Á!” Bùi Thạc lập tức mở to mắt, kinh ngạc nói, “Đây là nguyên lý gì vậy? Tự nhiên mắt em không khó chịu nữa rồi!”

“Sau này, nếu mắt cậu không thoải mái thì cứ làm động tác này.” Lâm Kiến Uyên bực bội nói, “Quên mất xem ở đâu rồi tôi cũng không biết nguyên lý gì, dù sao thì cậu cứ làm đi.”

“Được được được! Thần kỳ quá!” Bùi Thạc học theo dáng vẻ vừa rồi của anh, hai tay làm động tác nắm chặt, liên tục kéo trước mắt mình.

Các đồng nghiệp khác thấy vậy cũng tò mò, xúm lại nghiên cứu xem đây là bài tập thể dục mắt gì.

Chỉ có Lâm Kiến Uyên trong tiếng ếch kêu vang vọng lặng lẽ đi về phía góc văn phòng.

…Cái thứ đó còn sống.

Lâm Kiến Uyên quay lưng lại với mọi người, không lộ vẻ gì, nắm chặt tay.

Lúc này, hai sợi dây leo bị kéo ra từ mắt Bùi Thạc đang điên cuồng vặn vẹo trong lòng bàn tay anh. Hệt như những con giun đất bị ném vào chảo dầu, bị phơi bày trong nguy hiểm tột độ, cố gắng giãy giụa đến chết.

Lâm Kiến Uyên mặt không biểu cảm, khởi động máy xé giấy.

Những sợi dây leo kêu *chít chít* rồi bị máy xé giấy nuốt chửng.

Mười phút sau, văn phòng tổng giám đốc Khương.

“Kiến Uyên đến rồi đấy à. Ngồi đi, ngồi đi.” Khương Thần vừa thấy anh vào liền mặt mày tươi tắn như hoa, “Nói trước nhé cậu đừng có áp lực tâm lý gì, tôi chỉ muốn nói chuyện đơn giản với cậu thôi, nói vài lời thật lòng…”

“Tôi muốn xin nghỉ.” Lâm Kiến Uyên ngắt lời hắn ta.

“Hả?” Khương Thần ngớ người.

“Xin nghỉ ốm. Tôi muốn đi khám bệnh.” Lâm Kiến Uyên bổ sung, “Tôi cảm thấy bệnh tâm thần của tôi lại sắp tái phát rồi.”

Khương Thần: “.....”

Nửa giờ sau, số 700 đường Giang Xuyên Bắc.

“Bệnh viện này cũng khá lớn.” Khương Thần vừa tìm chỗ đậu xe vừa quan sát tòa nhà phòng khám của Trung tâm Sức khỏe Tâm Thần thành phố A.

“Cảm ơn giám đốc Khương.” Lâm Kiến Uyên kéo cửa xe, “Anh cứ đi trước đi không cần đợi tôi. Xong việc tôi tự về.”

Khương Thần: “…”

Tuy câu này có tiền tố “Cảm ơn giám đốc Khương”, nhưng nghe kiểu gì cũng giống như đang ra lệnh cho tài xế.

Khoé miệng của Khương Thần không kiểm soát được mà giật giật, trên mặt vừa dâng lên một luồng tức giận, thì Lâm Kiến Uyên đột nhiên quay lại, ghé vào cửa sổ xe nói: 

“À đúng rồi giám đốc Khương, vừa nãy trên đường anh đưa tôi đến đây tôi đột nhiên nghĩ thông một chuyện.”

Khương Thần cố gắng kiềm chế khóe miệng đang giật giật, nặn ra nụ cười nói: 

“Chuyện gì?”

“Về việc tại sao tổng công ty không điều chuyển anh đi hoặc điều chuyển tôi đi. Trước đây tôi cứ nghĩ là muốn giết gà dọa khỉ, bề ngoài xoa dịu lòng người, sau đó ngấm ngầm tính sổ sau. Nhưng bây giờ tôi phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.” 

Lâm Kiến Uyên gãi đầu nói, “Hình như con gà đó không phải tôi.”

Khương Thần: “?”

Lâm Kiến Uyên nói xong liền bỏ đi, để lại một mình Khương Thần ngơ ngác trong bãi đậu xe.

Hai phút sau.

“Mẹ kiếp!!!” Khương Thần đột nhiên phản ứng lại, lập tức nổi đóa, giáng một cái tát thật mạnh vào vô lăng. Còi xe phát ra một tiếng rống thật dài đầy bất lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play