Tác phẩm tiếp theo: “Mượn Một Nhành Xuân Hoa Tặng Thiếu Niên.”
Sau này, người ta tìm thấy một chiếc đồng hồ trong di vật của cô ấy.
Văn án:
Tôi không phải là Tử Hà Tiên Tử, vậy mà người ấy vẫn cưỡi trăng mà đến, nguyện vì tôi làm một lần anh hùng cái thế - Nhật ký Dư Nguyện.
Cô ấy mất vào lúc 9 giờ 45 phút ngày 9 tháng 3 năm 2018, trong cơn mưa đầu mùa ở Bắc Nguyên.
Trong lúc mưa tuyết xen kẽ, người đời sau nhặt đựơc một chiếc đồng hồ casio màu đen trong di vật của cô ấy, đó là chiếc đồng hồ Trần Tri Nhượng đã đánh mất bốn năm trước.
Sau này, anh ấy đã dùng một câu để tóm tắt về mối quan hệ đó:
“Là một bài thơ giấu đầu, viết trong những năm tháng đầy nhiệt huyết,
là một tập truyện giữa gió tuyết, chưa kịp viết đến trang cuối đã dang dở bỏ lửng.”*
*Như cách anh nói về mối tình ấy: rực rỡ lúc bắt đầu, thê lương lúc kết thúc, và mãi mãi không có hồi sau.
2023.10.1
Tác phẩm tiếp theo là: “Mựơn Một Nhành Xuân Hoa Tặng Thiếu Niên.”
Lần đầu gặp gỡ, mây đen giăng kín trời.
“Lâm Thời Sơ, tay trắng chẳng còn gì, chỉ với một chiếc chìa khóa và một lá thư, bụi bặm phong trần đi đến cửa.”
“Trong phòng mạt chược nồng nặc mùi khó chịu, người ra kẻ vào cứ thế trộn lẫn vào nhau.”
Trình Triệt uể ỏai ngồi phịch xuống chiếc ghế mềm, mũ áo kéo sụp xuống che khuất cả khuôn mặt.
Cô gái rụt rè cất giọng dò hỏi: " Chào cậu, mình là Lâm Thời Sơ." Thiếu niên ngước mắt liếc cô một cái, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Tắm biển phía trước ghi rõ.
“Trẻ vị thành niên không được vào.”
“Bất kỳ người đánh bạc nào cũng sẽ bị bắt.”
Vào ngày chia tay, trời đổ mưa rất to ở Vân Thành. Lâm Thời Sơ vội vã gặp anh lần cuối dưới gầm cầu.
Dưới gầm cầu thiếu niên toàn thân đẫm máu, nhíu mày nhìn anh qua màn mưa dày đặc. Khi nói, giọng anh khàn đặc khó nghe:"Muốn đi thì đi nhanh lên, đừng có mà thương hại tôi."
Kể từ đó, mỗi khi trời mưa, Lâm Thời Sơ lại nhớ về mùa mưa ẩm ướt năm 18 tuổi nhớ về lời Trình Triệt nói ghét đôi mắt tự cho mình là cao ngạo của cô.
Sau này, người đàn ông phong trần mệt mỏi đứng trước cửa với một chiếc chìa khòa va một lá thư, giống hệt lúc 2 người gặp nhau lần đầu: “Lâm Thời Sơ mở cửa đi, ngoài trời mưa rồi.”
"Bức thư Lâm Thời Sơ để lại khi ra đi năm đó, Trình Triệt đã đọc đi đọc lại từng câu từng chữ. Dù chỉ vài lời ít ỏi, nhưng nó lại cùng anh trải qua từng đêm khó khăn này đến những đêm khó khăn khác.
Hóa ra cái nhìn thoáng qua năm xưa tại quán mạt chược ấy, chính là đã nhìn thấu cả mùa xuân rồi."
Cuối thư, là lời tỏ tình của cô gái 17 tuổi chưa kịp nói ra: “Lâm Thời Sơ thích Trình Triệt, rất rất thích.”