Cậu thiếu niên trong điện thoại khẽ cười, bắt chước giọng điệu của cô,
Nói một câu: “Thích em.”
Từ khi mới đặt chân đến Hồng Kông, đến lúc học được vài câu tiếng Quảng, rồi dần dần chấp nhận nơi này, Dư Nguyện đã mất tròn ba tháng.
Bệnh viện lớn người đông, giường bệnh thì khan hiếm, nên quá trình điều trị sau này của Dư Nguyện bị sắp xếp trên một chiếc giường sắt ngoài hành lang. Ban ngày ở bệnh viện, tối về ngủ tạm trong cái lồng chim bồ câu bé xíu, tình trạng sức khoẻ lúc tốt lúc xấu, ngày qua ngày cứ mơ màng như vậy mà trôi qua.
Cũng giống như cô, không chen được giường nằm trong bệnh viện, là một người phụ nữ tên Dì Trương – người gốc Bắc Nguyên, sống ở phía bắc thành phố, giọng địa phương nặng nề lạc lõng giữa âm điệu tiếng Quảng.
Dì Trương là người rất nhiệt tình, thân hình đầy đặn, phúc hậu, cổ tay luôn đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy, cứ luôn miệng nói cô gầy quá, rồi cười bảo: “Con gái gì mà người như cây tăm, nhìn chẳng đẹp chút nào, phải ăn nhiều vào.”
Mỗi lần con cháu dì mang trái cây hay đồ ăn vặt tới, dì nhận xong là liền xé bao, dúi vào tay Dư Nguyện:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT