Về cái tin xấu và đáng thất vọng kia, Dư Nguyện chọn cách giả vờ ngây ngô. Người lớn không nói thì cô cũng được thêm vài ngày vui vẻ vô tư.
Chỉ là mỗi khi đêm khuya tĩnh mịch, cô lại không kìm được mà suy nghĩ: “Chẳng lẽ cuộc đời mình cứ thế này mãi sao?”
Dư Nguyện trải cuốn nhật ký ra, ngòi bút dừng lại rồi lại tiếp tục, những nét chữ dần dần ghép lại thành một cái tên hoàn chỉnh, ngay ngắn và rõ ràng hiện ra trên giấy:
“Trần Tri Nhượng.”
Chữa bệnh không thành, nếu cứ thế này mà về nhà ở Thành Nam, cô đoán, sẽ khó mà gặp lại anh ấy.
Bà Triệu gõ cửa, bưng một đĩa trái cây vào. Dư Nguyện vội vàng khép nhật ký lại, hơi chột dạ gọi một tiếng: "Mẹ!" Bà Triệu đặt đĩa trái cây xuống, rõ ràng là có chuyện muốn nói: “Dư Nguyện, mẹ vừa nghe Lâm Lâm nói với bạn là định đi đâu chơi đó, con có muốn đi không?”
Sữa chua trên bàn vừa uống được nửa hộp, cô cầm lên cắn ống hút, dừng lại một chút, giả vờ không hiểu: “Con muốn đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT