Sáu năm trước, vào mùa hè.
Hành lang bệnh viện vắng lặng và trống trải, cô gái trẻ ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, thất thần nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Gió từ cửa sổ không ngừng thổi vào, cô mới nhận ra, từ từ kéo chiếc khăn choàng mỏng manh trên người lại.
Ở phía cuối hành lang có tiếng người nói chuyện, dù đã cố tình hạ thấp giọng nhưng lại gây tác dụng ngược, nghe càng rõ ràng hơn.
“Căn bệnh này, hôm nay đã kiểm tra rồi, phải đợi kết quả xét nghiệm ra mới đánh giá được. Lỡ mà không ổn, hay là liên hệ với chú nó, hỏi thăm xem ở Hong Kong hay nước ngoài có cách nào không.”
“A Nguyện mới mười tám tuổi, tôi không muốn cuộc đời con bé cứ thế mà chấm dứt. Nếu bệnh nằm trên người tôi còn đỡ, người sống nửa đời người rồi, chữa được hay không cũng không sao. Con bé còn nhỏ quá, tôi chỉ muốn nó khỏe mạnh thôi.”
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa vẫn tí tách, mãi một lúc sau, người đàn ông trung niên mới mệt mỏi đáp lời: “Vậy cần bao nhiêu tiền.”
Dư Nguyện khẽ cúi đầu, thở nhẹ một hơi. Thật tình cờ, đúng lúc bệnh viện đang ồn ào, tai cô lại lọt vào một đọan hội thoại xa lạ.
Người phụ nữ trong phòng bệnh bên trái vừa giận dữ vừa sốt ruột, nghe như cô ta vừa đập mạnh một vật kim loại nào đó, vang lên tiếng "ầm" lớn.
“Giờ nó bị bà nuông chiều thành cái dạng gì rồi? Nó còn ra tay đánh cả bố ruột mình!”
"Mẹ ơi, chỉ có mẹ là bà nội mới bao che cho nó thôi. Anh ấy vừa phẫu thuật chiều nay, kiểm tra thì gãy hai chỗ xương cánh tay và xương sườn, giờ vẫn chưa tỉnh lại.
" Mẹ ruột nó mất sớm, với tư cách là mẹ kế, tôi không dễ dàng dạy bảo nó, nhưng như vậy có phải là quá đáng không.
“Đúng là nuôi phải một kẻ vong ơn bội nghĩa mà!”
Bên trái là những lời chửi rủa xối xả, bên phải là những bước chân lo lắng không ngừng. Một phòng bệnh, một hành lang, cô bị kẹp giữa hai cuộc đối thoại hoàn toàn khác biệt, vô thức nghiêng đầu nhìn sang chàng trai đang ngồi cùng ghế bên cạnh.
Chỉ là người dưng nước lã, vậy mà hai người lại như những con châu chấu bị buộc chung một sợi dây.
Chàng trai hơi ngửa đầu dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt khẽ nhắm, như đang ngủ bù.
Lúc Dư Nguyện mới ngồi xuống, anh ta giữ nguyên tư thế này. Cô mặc định anh ta ngủ rồi nên nhẹ nhàng hết mức, không làm anh ta giật mình.
Nếu không phải vừa nãy cô thấy anh ta khẽ nhíu mày khi nghe thấy câu kẻ vô ơn, có lẽ cô ngồi đây cả đêm cũng chẳng phát hiện ra anh ta hoàn toàn không ngủ.
Xung quanh vừa yên ắng lại vừa ồn ào, tiếng mắng chửi bên trong vẫn tiếp tục: “Sau này phụng dưỡng mẹ không phải là hai bọn con sao? Còn trông mong gì vào cái thằng vô ơn đó nữa?”
Kẻ vô ơn, Trần Tri Nhượng dường như không có xương dựa vào lưng ghế kim loại cứng nhắc, cảm giác không thoải mái nhưng cậu vẫn kiên nhẫn không mở mắt. Mất mấy giây mới hiểu ra những lời nói bên trong từ đầu đến cuối đều là nói cho cậu nghe, bao gồm cả câu kẻ vô ơn.
Đêm đã về khuya, cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu. Cậu ta, cái kẻ bị gọi là kẻ vô ơn lười biếng chẳng buồn tranh cãi. Bởi lẽ, trong cái logic của cậu ta đến cả loài xúc vật cũng cần phải ngủ.
Dư Nguyện liếc nhìn bóng hình mơ hồ của cậu ta, rồi lại đưa mắt nhìn xuống nền đất trống trải. Có lẽ, có cảm giác đồng cam cộng khổ đêm đó quá mạnh, khiến cô do dự mãi, cuối cùng vẫn khẽ lên tiếng gọi: “Này.”
Đó là âm thanh thứ ba, xen giữa những lời mắng mỏ và lo âu.
Nó mang theo một chút thăm dò nhẹ nhàng, mong manh.
Trần Tri Nhượng từ từ mở mắt, nghiêng đầu, cậu phát hiện, chẳng biết từ lúc nào một cô gái đã ngồi trước mặt mình. Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu nhạt, từ trên xuống dưới toát lên vẻ tươi tắn, xinh đẹp.
Cậu ta không có tâm trí nào để nhìn kỹ, ba chữ kẻ vô ơn vừa rồi cứ văng vẳng bên tai khiến cậu cảm thấy buồn bực. Thiếu niên khẽ nhíu mày, hơi thẳng lưng, nhìn cô với vẻ mặt vô cảm: “Chuyện gì vậy?”
Hai từ lạnh lùng này rõ ràng đối phương rất muốn rời khỏi thuyền,không hề có chút nào muốn tìm kiếm sự an ủi từ ai trong đêm khuya này.
Đèn hành lang sáng choang, giờ cô mới ngồi thẳng dậy và nhìn rõ hơn. Thiếu niên kia quần áo hơi ướt, trên cổ đeo một mặt dây chuyền ngọc hình trăng khuyết không lớn lắm, mái tóc đen rối bù rũ xuống chán. Trong ánh sáng nửa tỏ nửa mờ, cô có thể nhìn rõ một nốt ruồi nhỏ màu nâu ở bên phải sống mũi, vừa ương ngạnh lại vừa nội tâm.
Dư Nguyện nhìn cậu nhất thời không nói nên lời, hình như bị thái độ xa cách ngàn dặm của cậu làm cho nghẹn họng.
Trước khi sự ngượng ngùng lan rộng, cánh cửa phòng bệnh khép hờ lại vọng ra vài tiếng chửi thề khó nghe.
Trần Tri Nhượng không tỏ ra ý kiến, tiếp nhận hết lười biếng hất cầm về phía phòng bệnh: “Nghe thấy hết rồi chứ? Không sợ sao?”
Gịong cậu hơi khụt khịt, khiến người ta vô cớ nghe ra vài phần tủi thân không nên có.
Dư Nguyện thành thật nói: “Nghe thấy vài câu, nhưng nói nhanh quá nên không nghe rõ.”
Cô gái ăn mặc gọn gàng, tay cầm một chiếc ô đỏ được chế tác tinh xảo, Trần Trí Nhượng do dự một lát rồi nhìn cô: “Cô tìm ai?”
"Tôi đến khám bệnh." Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang vọng trong hành lang.
Đây vốn là bệnh viện, Trần Tri Nhượng cũng không có quá nhiều ý muốn tò mò chỉ gật đầu nói: “Ừm.”
Một người đàn ông và phụ nữ bước ra từ góc hành lang mặt mày ủ dột. Tuy nhiên, chỉ trong vài giây họ đã gượng gạo nặn ra nụ cười và bước về phía cô gái, nói nhỏ nhẹ: "Chúng ta đi thôi." Cô gái đứng dậy vạt váy khẽ đung đưa theo từng bước chân.
Trần Tri Nhượng vô thức nhìn thêm vài lần không vì điều gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy gia đình này có một cảm giác khó tả im ắng luôn phức tạp hơn nhiều so với sự ồn ào từ phòng bệnh bên cạnh.
Cửa thang máy mở ra, một người vào một người ra, Khương Nam xách cặp sách một tay lao ra khỏi thang máy, phóng xe nhanh đến nỗi tóc tai bù xù. Từ đằng xa cậu đã í ới gọi anh: “Ê, chuyện gì vậy? Vừa tan học buổi tối tôi mới thấy tin nhắn của cậu, sao lại gãy xương? Gãy ở đâu? Gãy xương sao cậu vẫn ngồi đây? Mau gọi người đi chứ?”
Tiếng ồn ào cứ văng vẳng làm Trần Tri Nhượng đau cả đầu, cậu không muốn trả lời tí nào, nhưng không đáp thì tiếng đó cứ dai dẳng, cậu hờ hững giơ tay chỉ vào phòng bệnh: “Là ba tôi.”
Khương Nam đang há hốc mồm thì sững lại, mãi một lúc sau mới định thần: “À, là chú ạ.”
Trần Tri Nhượng trả lời hai tin nhắn trên điện thoại cụt lủn đúng sáu chữ: "Gãy xương, ở bệnh viện." Khương Nam đương nhiên hiểu lầm.
So với Trần Tri Nhượng, Khương Nam luôn có máu hóng chuyện bùng nổ mọi lúc mọi nơi: “Thế là sao? Sao chú lại gãy xương?”
"Tôi đánh." Trần Tri Nhượng đã nghe chuyện này cả đêm, giờ gần như không nghĩ ngợi gì mà buột miệng ra ba chữ đó. Nói xong, anh im lặng một chút rồi ngước mắt nhìn Khương Nam: “Cậu tin không?”
Trần Tri Nhượng đứng dậy, vẻ mặt chán nản đáp: “Muộn rồi, tôi về ngủ đây, mai đến trường nói sau.”
Lại sáu chữ cụt lủn, mãi một lúc Khương Nam mới phát ra một tiếng: “Hả?”
Hôm nay đủ thứ chuyện lộn xộn, cậu cãi nhau với ba kiểu gì, ba lao đến thế nào, cậu rõ ràng không hề động tay nhưng ba lại ngã gãy xương. Nghe người ta nói chắc như đinh đóng cột, Trần Tri Nhượng vừa có một khoảnh khắc còn tự hỏi liệu mình có thật sự mất kiểm soát mà động thủ.
Trên đường theo xe cứu thương, đầu óc cậu cứ nhảy số với một câu thoại chẳng ăn nhập gì: “Cô ấy đẩy Hy nương nương.”
Khương Nam lèm bèm bên tai: “Hay là cậu kể luôn trên đường đi, dù gì mình cũng tiện đường.”
Trần Tri Nhượng liếc anh ta một cái lạnh tanh, không nói gì, từ cái nhìn đó Khương Nam đọc được là: “Tốt nhất là ngậm cái mồm lại.”
Đồng hồ bệnh viện điểm gần nửa đêm, Trần Tri Nhượng, một người dễ cáu bẳn khi thiếu ngủ, lại càng căng thẳng vì ôn thi đại học. Thấy vậy, Khương Nam biết điều mà im bặt.
Thế nhưng, cuộc trò chuyện dở dang ấy cứ khiến Khương Nam ngóng đợi mãi đến hôm sau đi học. Cậu ta chẳng những không nghe được gì thêm mà còn không thấy Trần Tri Nhượng đâu.
Thứ Tư.
Trời mưa phùn.
Nhiệt độ ngoài trời 19 độ C.
Nhiệt độ cơ thể... Xem không sai thì là 39 độ.
Trần Trí Nhượng dựa đầu vào đầu giường và liếc nhiệt kế, vừa bị đánh thức bởi một cuộc chuyển phát nhanh, nếu không sẽ không cảm thấy chóng mặt khi ngủ thiếp đi.
Cậu ngồi bên giường khoảng bảy tám phút. Sau khi gửi tin nhắn nghỉ phép cho giáo viên chủ nhiệm, đầu óc mới hoạt động trở lại, nhớ lại nội dung cuộc gọi từ bà sáng nay.
“Bà sẽ chăm sóc ba cháu trong bệnh viện, qua mấy ngày mới có thể về.”
“Con ở nhà, lát nữa sẽ có gói hàng đến, đồ tươi sống, phải nhanh chóng bỏ vào tủ lạnh, không thì trời nóng sẽ hỏng mất.”
“Trong đống hàng hôm qua con xem có cái bàn gỗ nhỏ nào không, nếu có...”
Hình như có một câu nữa nhưng cậu không nhớ ra.
Trần Tri Nhương dựa vào giường hồi lâu mới đẩy cơ thể mệt mỏi của mình để xem. Một chiếc hộp giấy hình chữ nhật trông giống như một chiếc hộp giấy hình chữ nhật trông giống như một chiếc bàn gỗ được chôn giữa những chiếc vòng ngọc giá 9,9 tệ và Tỳ Hưu may mắn giá 6,9 tệ của khu chợ hàng hóa nhỏ, anh vừa đưa tay lên, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc.”
Anh đi mở cửa, ngoài cửa người giao hàng mặc áo mưa, bụi bặm cầm mấy món đồ nhỏ, phiếu gửi hàng bị ướt, anh ta cẩn thận nhận dạng rồi nói: “Giao hàng, họ Dư? Bốn số cuối 6146.”
Trần Tri Nhượng gật đầu: “Vâng.”
Sau khi giao hàng, Trần Tri Nhượng cầm vật nhẹ trong tay đi ra về, cậu cúi mắt nhìn người nhận.
Không phải bà nội của cậu là Vu Mỹ Lệ, mà là một cái tên lạ: "