Ngồi đối diện nhau trong phòng khách nhà Trần Tri Nhượng, Khương Nam cầm một chiếc máy tính cũ trên tay, từ tận đáy lòng hỏi một câu thăm dò: “Cậu nói thật đấy à?”
Trần Tri Nhượng có vẻ rất thoải mái. Cậu ta ngủ trưa đến tận chiều mới dậy, lười biếng dựa vào ghế sofa, tóc tai hơi bù xù: “Có nhiêu đó thôi, tính lại cũng chẳng hơn được bao nhiêu.”
Điện thoại rung hai cái, cậu ta cầm lên xem, tên người gửi được ghi chú rất chuẩn mực: Lớp kèm tên.
Lớp Khoa học Tự nhiên 1 Triệu Tư Đình: [Một lời khó nói hết.]
Lớp Khoa học Tự nhiên 1 Triệu Tư Đình: [Không phải, cậu làm thế này tớ khó xử lắm. Nếu cậu gửi số điểm này trước, tớ đã gửi thẳng 630 rồi.]
Lớp Khoa học Tự nhiên 1 Triệu Tư Đình: [Không cần phải bảo thủ đến vậy đâu đại ca.]
Về chuyện điểm số, nếu Trần Tri Nhượng hôm qua còn có một chút thất vọng nhỏ nhoi thì sau khi ngủ một giấc, ngay cả chút thất vọng đó cũng không còn nữa, và cậu ấy chấp nhận mọi thứ một cách rất thản nhiên và nhanh chóng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play