🌷Văn án🌷
Tạ Khinh Phùng tổng tài 8 múi, thần kinh thép, làm việc như trâu kéo cày, sống một đời tận tụy vì sự nghiệp, cuối cùng cũng hạ gục được hết các đối thủ, lại vì lao lực mà chết bất đắc kỳ tử.
Vừa mở mắt ra, hắn đã xuyên vào quyển tiểu thuyết huyền huyễn cẩu huyết từng bị nhét cho đọc qua loa trở thành đại phản diện xảo quyệt, kẻ bị nam chính Long Ngạo Thiên một kiếm xuyên tim, chết không nhắm mắt vì dám cướp lão bà của y.
Tạ Khinh Phùng lật bàn cười lạnh: “Cái thế giới ngu xuẩn này, nghĩ ta cam chịu số mệnh sao?”
Hừ, người có thể giết hắn còn chưa sinh ra đâu.
Đã mang danh vai ác, thì hắn dứt khoát tiên hạ thủ vi cường chưa để Long Ngạo Thiên kịp trở mình, hắn đã lên kế hoạch triệt tiêu mối họa từ trong trứng nước.
Đầu tiên gia nhập chính đạo, danh chính ngôn thuận trở thành sư huynh của Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên lên đài tỉ thí? Hắn đánh cho sấp mặt.
Long Ngạo Thiên bị pháo hôi khiêu khích? Hắn đổ thêm dầu vào lửa.
Miệng gọi “huynh đệ”, tay thì thọc sau lưng không chớp mắt.
Thế nhưng... mọi chuyện đổi thay vào một ngày định mệnh.
Ngày thí luyện tông môn, theo như nguyên tác đây là thời điểm nam chính gặp đại nạn đầu tiên, cũng là lúc hắn gặp người con gái đầu tiên của mình.
Nhưng lần này, Tạ Khinh Phùng giành trước cơ hội, đẩy “bạch nguyệt quang” của Long Ngạo Thiên ra một bên, một mình tìm đến người đang trọng thương nằm bên vực sâu lạnh giá.
Hắn giơ kiếm, mắt lạnh như sương: “Hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
Thế nhưng...
Nam nhân bị thương nằm đó, cả người đẫm máu, ánh mắt mê man nhưng vẫn còn nhớ hắn là ai: “Sư huynh… ôm.”
Thanh kiếm trong tay hắn khựng lại, run lên khe khẽ.
Một câu tóm tắt: “Yêu Long Ngạo Thiên dễ như trở bàn tay, chỉ cần ngươi đủ… cong.”
Lập ý: Ái nhân – ái kỷ, yêu người cũng không quên yêu mình.