Nửa đêm canh ba, phòng trong ánh đèn dầu leo lét, tĩnh lặng không tiếng động, chỉ còn hơi thở trầm ổn quẩn quanh.
Tạ Khinh Phùng khép cửa phòng lại, lặng lẽ suy tính: nếu lúc này động thủ giết Quý Tắc Thanh, muốn toàn thân thoái lui mà không để lộ hành tung, xác suất có bao nhiêu phần?
Còn chưa nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn, Quý Tắc Thanh đã cởi giày, ngồi lên giường, một bên tháo đai lưng một bên lên tiếng: “Trời hè oi bức, ta sợ nóng. Giường này không lớn, ta nằm phía trong, ngươi nằm ngoài có được không?”
Y phục ngoài màu đen đã được cởi bỏ, để lộ lớp áo trong mỏng như cách bướm, lờ mờ có thể thấy vòng eo tinh tế bên qua lớp vải mỏng, càng lộ vẻ vô tâm không phòng bị.
Tạ Khinh Phùng hơi khựng lại, ánh mắt dừng trong giây lát rồi lặng lẽ dời đi: “Không cần.”
Thẳng nam chính là có điểm này không tốt, không có giới hạn, cũng không phòng bị. Mời người lạ vào phòng lại chẳng hề đề phòng nửa phần.
Tạ Khinh Phùng vốn không có ý định cùng giường, Quý Tắc Thanh cũng không cưỡng ép. y trải chăn mỏng ra, tháo búi tóc xuống, nằm nghiêng người điều tức, giọng lười biếng vang lên giữa bóng đêm: “Ta ngủ trước. Ngươi nếu có lên giường thì nhớ nhẹ tay một chút, đừng đánh thức ta.”
Tạ Khinh Phùng khẽ “Ừ” một tiếng, thần sắc phức tạp. Một mặt hắn thực sự không muốn cùng Quý Tắc Thanh ngủ chung, nhưng mặt khác lại cảm thấy khó có thể đem người đang nằm trên giường kia, kẻ mà y phục tùy tiện, không hề phòng bị, liên hệ với cái tên Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn kia không giống chút nào.
Xoẹt !! ngọn đèn vụt tắt, căp phòng lập tức ngập trong bóng tối.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT