Ánh mắt của Tạ Kinh Phùng dừng trên gương mặt mà sáng nay mới gặp qua, trong đầu thoáng hiện ra vô số suy nghĩ.
Hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thấy sư huynh chịu mở miệng nói chuyện với mình, Quý Tắc Thanh lập tức thêm gan: “Ta… không có chỗ nào để đi, huynh có thể cho ta ở nhờ một đêm không?”
Khóe môi Tạ Kinh Phùng cong lên, bật ra một tiếng cười lạnh: “Tôi mở công ty, không nhà từ thiện.”
Hắn dằn từng câu, lạnh nhạt mà rõ ràng: “Không có chỗ ở thì đi ngủ gầm cầu. Ban ngày ra phát tờ rơi, hoặc tìm việc trong xưởng. Còn không thì tiếp tục ngồi đây rót rượu, tiền kiếm được chắc cũng không ít. Cần gì cứ phải bám lấy tôi?”
Quý Tắc Thanh nghe hắn nói một tràng, lại chẳng hiểu nổi nửa chữ. Cậu chỉ ôm chặt chai rượu, đôi mắt sáng rực chờ mong: “Sư huynh… vậy huynh có muốn uống rượu không?”
Phía đối diện, mấy ánh mắt gian giảo cố ý liếc về phía họ, Tạ Kinh Phùng nhìn qua liền đoán được. Người này tám phần là do bên kia “sắp xếp” để lấy lòng hắn. Nếu không được ngầm cho phép, sao lại dám ngang nhiên ngồi xuống cạnh mình, rót rượu thế này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT