Tạ Khinh Phùng tuy chưa từng vấy máu người, nhưng lòng dạ lại sắt đá, tàn nhẫn vô tình chẳng thua cường giả tu đạo.

Kiếp trước, Cha hắn sa cơ lỡ vận rồi nhảy sông tự sát, để lại một cục diện rối ren hỗn loạn. Mẹ hắn thì cuốn sạch gia sản trong đêm, không lời từ biệt mà bỏ trốn biệt xứ. Khi ấy,  hắn vốn là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, đã phải tiếp quản cơ nghiệp đang dần sụp đổ.

Ngày ngày làm việc quên ăn quên ngủ, chẳng khác nào sống trong địa ngục trần gian. Ngủ muộn hơn lừa, dậy sớm hơn gà, suốt gần mười năm, từ tro tàn dựng lại cơ đồ, khiến bao kẻ trên thương trường cũng phải e dè, khâm phục.

Chưa đầy ba mươi tuổi, thân thể hắn đã mang biết bao nhiêu bệnh tật: tâm bệnh, xuất huyết dạ dày, thường xuyên mất ngủ, thần trí cũng chẳng được bình thường. Cuối cùng, trong một lần tăng ca đến ba giờ sáng, hắn ngã gục mà tắt thở, trên bàn làm việc. Đám nhân viên dưới trướng nghe tin, chỉ thở dài cảm thán: “Quả đúng như dự liệu.”

Trải qua bao chìm nổi, sóng to gió lớn trên thương trường khiến tim hắn còn lạnh hơn băng. Nay rơi vào thế giới tu chân cường giả vi tôn, chính nghĩa hay không cũng chỉ là thứ yếu, nắm đấm mới là đạo lý. Nếu Quý Tắc Thanh vì cầu đạo có thể dùng đủ mọi thủ đoạn, từ dụ dỗ, đe dọa đến hiến thân mưu lợi, thì Tạ Khinh Phùng cớ gì không thể thay thế y?

Huống chi, hắn giết Quý Tắc Thanh cũng là vì tiên hạ thủ vi cường, tránh khỏi họa sát thân về sau. Đạo lý tu chân giới là: ngươi chết, ta sống.

Hơn nữa, hắn vốn yêu thích nam tử, một khi Quý Tắc Thanh chết đi, thì cái hậu cung phức tạp của vai chính cũng theo đó tan rã, tránh được âm mưu, đỡ được tổn thương. Toàn bộ thế giới trong sách, ngoài y ra sẽ chẳng còn kẻ vô tội nào bị vạ lây quả là kế sách vẹn toàn, đẹp lòng cả hai phía.

Nghĩ tới đây, Tạ Khinh Phùng tâm đã định. Trời xanh đã cho hắn cơ hội xuyên thư sống lại, vậy thì chẳng thể để kiếp này uổng phí. Dù là thân nơi dị giới, cũng tuyệt đối không để người khác tùy ý xâu xé.

Hiện tại, việc cấp thiết là hiểu rõ thân thể mới này, xem nên sử dụng thế nào cho hợp lẽ. Đợi Thôi Vô Mệnh đưa linh dược tới, Tạ Khinh Phùng liền gượng đau mà uống dược, sau đó quay về thư phòng, chuyên tâm đọc điển tịch, tra xét pháp môn.

Thôi Vô Mệnh mỗi ngày bôn ba trong ngoài, cầu y tìm dược chẳng sợ vất vả. Còn Tạ Khinh Phùng, hễ có linh đan thần dược nào đưa đến, đều không từ chối, toàn bộ đều uống hết. Một tháng trôi qua, ngoại trừ đan điền vẫn còn nứt vỡ, thì thương thế đã thuyên giảm rõ rệt. Công pháp vận dụng thuận tay như nước chảy mây trôi, tu vi cũng tăng tiến không ngừng. Rốt cuộc, hắn đã có thể thoát ly biển sách như núi, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Bẩm Cung chủ, tả hữu Hộ pháp cùng chư vị Điện chủ đã tề tựu tại chính điện, đang chờ người xử lý sự vụ.” một y tu gõ cửa tẩm điện, giọng cung kính bẩm báo, chẳng khác nào thư ký thông báo giờ họp.

“Rầm!” cửa lớn mở ra. Nó vốn nhát gan, chỉ dám len lén liếc nhìn, lập tức như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ. Chỉ nghe Tạ Khinh Phùng bình thản nói: “Bổn tọa đã rõ, dẫn đường đi.”

Tàng Kính Cung chủ ngày thường ưa mặc huyền y, thần sắc lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, Tạ Khinh Phùng thân vận bạch y tinh xảo, tà áo phấp phới, lưng đeo ngân tiên, tay cầm trường kiếm, bước vào chính điện như trích tiên hạ phàm, khí thế ép người, phong tư tuyệt luân.

Vừa xuất hiện đã khiến cả đại điện sáng bừng tựa ngân quang phủ kín. Nhìn bóng dáng đó, ai cũng không thấy hắn giống Ma Tôn khiến người e sợ, mà ngược lại, như tiên môn chính đạo hơn.

Chúng Hộ pháp và các Điện chủ chưa từng thấy Tạ Khinh Phùng hiện thân với phong thái này, nhất thời đều thất thần. Chỉ cảm thấy Cung chủ xuất quan sau một tháng, khí tức như biển rộng trời cao, tu vi đại tăng, trên người toát ra uy áp khiến ai nấy không dám thở mạnh, hai mặt nhìn nhau mà không dám hé môi nửa lời.

—-

Tạ Khinh Phùng ánh mắt lãnh đạm, ngồi vững trên chủ vị, bên tai là lời bẩm báo tình hình gần đây của các Điện chủ, mà thần thức hắn sớm đã ,phân ra để âm thầm quan sát toàn bộ thuộc hạ từng người một, nhất là những kẻ thân cận dưới trướng của nguyên chủ.

Tả hữu Hộ pháp, tuy tu vi đều không tầm thường, nhưng như Hoa Kiến Tuyết thì tính tình phóng túng bất định, thường ngày lười biếng, tâm tư khó lường, thật khó để trọng dụng lâu dài. Các Điện chủ thì mỗi người đều mang tính toán riêng, hiện giờ chịu khuất phục dưới trướng, bất quá chỉ vì không đấu lại hắn mà thôi.

Nếu đem Tàng Kính Cung ví như một tập đoàn lớn, thì tình cảnh hiện tại không khác gì nội bộ cao tầng bất tài, trung tầng tranh quyền đấu đá, còn tổng tài thì mới chân ướt chân ráo nhậm chức, tan rã, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.

Tà ma ngoại đạo, cũng nên có khí thế của tà ma ngoại đạo.

Đang lúc mọi người còn đang tranh luận không dứt, Tạ Khinh Phùng khẽ giơ tay, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ cây Ngân tiên bên hông, ánh mắt nửa hờ, giọng điệu lạnh nhạt mà mang theo áp lực vô hình: “ Hoa Hộ pháp, bản tọa trước kia có từng giao phó cho ngươi một chuyện, hiện nay làm tới đâu rồi?”

Hoa Kiến Tuyết thân hình khẽ run, vội vàng từ trong tay áo rút ra một quyển thư tịch nhăn nhúm, chính là bản tịch Tạ Khinh Phùng trước đây tiện tay ném cho nàng ta, nay lại được nâng lên bằng hai tay vô cùng cung kính: “Hồi bẩm Cung chủ, bốn mươi ba đệ tử Thất Huyền Tông đã được ta truyền dạy, đều đã học thuộc quyển thư này, nay toàn bộ đã được thả.”

Tạ Khinh Phùng khẽ gật đầu, giọng điệu hài lòng, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Chớp mắt một cái, liền hiện ra một cây bút ngọc cùng một bức tranh còn chưa điểm mực, linh quang nhè nhẹ tỏa ra như khói sương. “Ngươi làm việc rất tốt, đây là phần thưởng dành cho ngươi.”

“ Là Họa Mộng Bút cùng Vô Hạn Đan Thanh!?”

Bên dưới lập tức có người nhận ra bảo vật, cả đại điện rúng động, kinh hô liên tiếp: “Nghe đồn chỉ cần dùng Hoạ Mộng Bút vẽ lên Đan Thanh đồ, liền có thể hóa hư thành thực! Đây chính là chí bảo!”

Hoa Kiến Tuyết thoáng sửng sốt, hai mắt lấp lóe ánh sáng, bị dị bảo làm cho mê hoặc, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc khó dò trên mặt Tạ Khinh Phùng, trong lòng lập tức dâng lên một tia dự cảm bất tường.

“Đa tạ Cung chủ ban thưởng...” nàng ta thấp giọng đáp, giọng nói không khỏi mang theo mấy phần do dự.

Tạ Khinh Phùng cười nhạt, chậm rãi nói: “Bảo vật, cũng cần chọn chủ mà trao. Nếu chủ nhân tâm tư khéo léo, thần bút sinh hoa, bức họa trên Đan Thanh chính là pháp bảo nghịch thiên. Nhưng nếu văn dốt võ dát, đầu óc mọc toàn cỏ dại, thì chỉ là giấy lộn”

Ánh mắt hắn đột nhiên lạnh xuống: “Ngươi theo bản tọa nhiều năm, việc thưởng phạt phân minh là lẽ thường. Tặng vật này, là để thúc ngươi chăm chỉ học đạo, tu tâm dưỡng tính. Từ hôm nay trở đi, mỗi tháng ngươi phải đọc một trăm quyển sách, vẽ một trăm bức tranh, đến cuối tháng giao cho bản tọa kiểm tra. Mọi việc trong cung tạm thời giao cho Thôi Hộ pháp xử lý, ngươi không cần nhúng tay vào.”

Hoa Kiến Tuyết tay run lên, sắc mặt trắng bệch, lập tức quỳ phịch xuống đất: “Cung chủ! Cầu xin người thu hồi mệnh lệnh! Ngài biết rõ thuộc hạ xưa nay không giỏi đọc sách vẽ tranh! Lệnh này chẳng khác gì muốn mạng ta! Nếu người thật muốn phạt, xin để thuộc hạ đi quét tước sơn môn còn hơn!”

Tạ Khinh Phùng chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống: “Chính vì ngươi không am hiểu, nên bản tọa mới cố ý rèn giũa. Đọc nhiều sách, thấu hiểu lòng người hiểm ác, yêu hận tình thù, mới không bị nam tử hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.”

Nói đến đây, đáy mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo.

Trong nguyên tác, Hoa Kiến Tuyết vì tâm trí đơn thuần, chỉ biết giết chóc, mới bị Quý Tắc Thanh dùng lời ngon tiếng ngọt làm cho động tâm. Dù thân là tả hộ pháp của Ma cung, kẻ giết người không chớp mắt, phong tình vạn chủng khiến người điên đảo, nhưng lại chẳng hiểu gì về tình yêu. Chỉ vài câu lời mật ngọt đã khiến nàng xoay kiếm phản chủ, quay mũi kiếm chĩa vào chính Cung chủ của mình.

Tạ Khinh Phùng đọc đến đoạn ấy, chỉ thấy tức cười vô cùng. Một người tu vi cao thâm, tính tình tàn nhẫn, lại vì ba câu đường mật mà dâng cả Ma cung cho Long Ngạo Thiên, không những thân trao lần đầu, còn vui vẻ chia sẻ người nam nhân ấy cùng những nữ nhân khác...

Thật quá mức ngu muội!

Để uốn nắn loại tư duy méo mó này, đọc sách là việc cấp bách nhất lúc này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play