“Cung chủ ơi ~ Mấy tên đạo sĩ Thất Huyền Tông kia sắp đánh tới chân núi rồi! người còn quản nữa không ~” Giọng thiếu nữ mềm mại như oanh ca, vừa nũng nịu vừa giận dỗi, quanh quẩn bên tai, ồn ào đến mức khiến người nghe phiền muộn không thôi.

Tạ Khinh Phùng chau mày, đưa tay day huyệt Thái Dương, theo bản năng muốn liếc đồng hồ, nhưng cổ tay trống trơn, chiếc đồng hồ VCA trị giá trăm vạn đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.

Bên trong lòng ngực như có lửa đốt, tứ chi đau nhức như bị cắt gân lột da, khí huyết không thông, khó chịu vô cùng.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh. Trong tầm mắt mơ hồ hiện lên là một hang động âm u. Bên trong tịch mịch, chỉ có mấy ngọn nến đỏ trên chiếc bàn gỗ cũ, vết máu loang lổ khắp mặt đất, như vừa có một trận huyết chiến sảy ra.

Hắn nhớ rõ, ký ức cuối cùng của mình là lúc ba giờ sáng khi đang đọc một đống tình tiết kịch bản ngớ ngẩn của một kẻ nào đó gửi trong hộp thư, sau đó... liền không biết gì nữa.

Mà đúng lúc này, giọng nữ bên ngoài lại tiếp tục vang lên:

“Cung chủ, ngài nói một câu đi chứ! Nếu ngài còn không lên tiếng, thuộc hạ liền xông vào đó nhé…”

Tạ Khinh Phùng trên đời này ghét nhất là kẻ lắm lời.

Hắn lạnh lùng đáp: “Câm miệng.”

Vừa dứt lời, bên ngoài nhất thời yên tĩnh như tờ, ngay cả tiếng thở cũng không còn. Tạ Khinh Phùng còn mơ hồ nghe được vài tiếng thì thầm:

“Không chết thật sao…?”

“Đáng tiếc quá…”

Hừ, hắn chết hay không mà các người tiếc cái gì?

Chuyện đến nước này, dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra có điều bất thường. Tạ Khinh Phùng tuy chưa đến mức thốt lên câu “là đang quay phim sao?”, nhưng cũng tạm thời đè nén đau đớn trong người, nhẫn nại đứng dậy, dò xét chiếc bàn dài trong động, tìm được một thanh trường kiếm cùng một chiếc roi da, thuận tay đeo vào người, mới xem như tạm ổn mà rời khỏi thạch động.

Vừa bước ra khỏi cửa động, liền thấy nữ tử áo tím vội vã chạy đến, ánh mắt lấp lánh sáng ngời, đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân.

Không phát hiện điều gì bất thường, nàng liền cúi người thi lễ: “Thuộc hạ chúc mừng Cung chủ xuất quan, pháp lực lại thăng một bậc.”

Phía sau nàng, mấy chục hắc y tu sĩ đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô lớn:

“Chúc mừng Cung chủ! Chúc mừng Cung chủ!”

Tạ Khinh Phùng tuy cảm thấy hoang đường, nhưng làm tổng tài bao năm, từng gặp đủ loại trò lố lăng trên sân khấu hội nghị thường niên, cảnh tượng này hắn vẫn còn tiêu hóa được.

“Đứng lên đi.” Hắn phất tay, rồi nhìn sang nữ tử áo tím “Ngươi vừa nói ai đánh tới?”

“Là Thất Huyền Tông ạ!” nàng lập tức đáp “Thuộc hạ cùng Thôi hộ pháp chỉ bắt có mấy tiểu bối của bọn họ, ai ngờ mấy lão già kia liền giận dữ! Tuyên bố nếu không thả người, thì trong bảy ngày sẽ san bằng Tàng Kính Cung!”

Tạ Khinh Phùng nghe đến ba chữ “Thất Huyền Tông”, lông mày khẽ nhíu lại.

Tàng Kính Cung. Thất Huyền Tông. Thôi hộ pháp…

Những cái tên này... sao nghe quen tai thế nhỉ?

Lục lọi trong ký ức, hắn rốt cuộc nhớ ra. Tối hôm qua hắn vừa xem qua một kịch bản do bên biên kịch gửi đến tên là 《Vô Thượng Tà Tôn》.

Chuyện bắt đầu từ việc công ty của hắn mở rộng quy mô, bước chân vào ngành giải trí, thành lập hẳn một công ty con chuyên về sản xuất phim ảnh. Mọi sự ban đầu đều do hắn đích thân xử lý, từ tuyển người đến chọn kịch bản.

Trong một đống kịch bản, có một bản tên “Vô Thượng Tà Tôn” nổi bật nhờ... độ rác rưởi.

Hắn khi đó khịt mũi coi thường, cho rằng chỉ là thể loại YY não tàn. Nhưng vì bị biên kịch và giám đốc bộ phận năn nỉ không ngừng, hắn cuối cùng cũng nén giận lật ra xem, nghiên cứu một tuần.

*“YY” là viết tắt của cụm từ “Yin Yin” (意淫) mang nghĩa “tự ảo tưởng”, kiểu "tự sướng trong tư tưởng".

👉 Hiểu nôm na: “YY văn” = truyện ảo tưởng sức mạnh, thường phục vụ cho cảm giác thỏa mãn, tự tin ảo của người đọc hoặc nhân vật chính.

Và rồi kết luận: “Đây là một quyển rác văn hoang đường nhất hắn từng đọc!”

Nào ngờ, vừa chê bai xong, sáng hôm sau liền xuyên vào đây lại còn xuyên đúng vào đại phản diện bị nam chính đâm một kiếm chết tươi ở chương mười mấy!

Tạ Khinh Phùng lúc này… chỉ muốn chửi thề.

—-

《Vô Thượng Tà Tôn》 là một bộ tu chân huyền huyễn điển hình, mang đậm phong cách "Long Ngạo Thiên" ngựa giống, đúng chuẩn sảng văn thường thấy trên bảng vàng YY.

Nam chính của truyện Quý Tắc Thanh, vốn xuất thân từ một thôn nghèo nơi chân núi, thân thế tầm thường, căn cốt bình phàm. Thế nhưng, nhờ thiên mệnh an bài, kỳ ngộ không ngớt, hắn từng bước vượt qua muôn trùng hiểm trở: đấu yêu thú, diệt pháo hôi, thu mỹ nhân, đánh bại vai ác, một đường tung hoành không ai địch nổi. Cuối cùng, hắn danh chấn tam giới, một tay khuynh đảo hai phe chính tà, xưng bá thiên hạ.

Theo kết cấu cốt truyện, phe “chính” là Thất Huyền Tông, đại biểu cho quang minh chính đạo; còn “tà” chính là Tàng Kính Cung cầm đầu tà ma ngoại đạo.

Giữa dàn mỹ nữ hậu cung như mây trôi nước chảy, còn có một nhân vật đặc biệt, chính là phản diện đệ nhất toàn truyện Tạ Khinh Phùng, Cung chủ Tàng Kính Cung.

Theo nguyên tác, hắn và Quý Tắc Thanh từng kết nghĩa vườn đào, sớm chiều bầu bạn, thân thiết như huynh đệ. Thế nhưng, thời gian trôi, lòng người thay đổi, hai bên từ thân chuyển sang thù, từ bằng hữu thành tử địch. Cuối cùng, chỉ vì một nữ tử, mà dẫn tới quyết đấu giữa biển trời, Tạ Khinh Phùng bại trận, bị Quý Tắc Thanh nhất kiếm xuyên tâm, ôm hận mà chết.

Giờ đây, Tạ Khinh Phùng tổng tài của thế giới hiện đại, tăng ca đến rạng sáng dẫn tới đột tử, mở mắt liền phát hiện bản thân đã xuyên vào thân xác của Tạ Khinh Phùng trong truyện, chính là đại phản diện bi thảm nhất nguyên tác.

Mà hiện tại, đứng trước hắn, không ai khác chính là Hoa Kiến Tuyết, Tả hộ pháp Tàng Kính Cung, nữ nhân vốn là mồi lửa dẫn đến bi kịch của nguyên chủ năm đó. Nàng mặc tử y, dung nhan diễm lệ như hoa, ngôn từ cung kính, nhưng ánh mắt lại mang vài phần gian xảo.

Tạ Khinh Phùng nhếch môi cười nhạt, ánh mắt mang theo sát khí. “Hoa hộ pháp, ngươi vừa rồi nói đã bắt mấy tên đệ tử Thất Huyền Tông… là bao nhiêu người?”

Hoa Kiến Tuyết khựng lại, môi run run: “Không nhiều lắm… chỉ khoảng bốn mươi… ba người.”

Ánh mắt Tạ Khinh Phùng bỗng trầm xuống, khí tức lạnh đến thấu xương: “Bổn tọa bế quan tu luyện, chưa định ngày xuất quan. Ngươi chẳng những không giữ vững cục diện, còn ngang nhiên bắt đệ tử chính đạo, khiến bọn họ kéo đến tận sơn môn. Ngươi đây là muốn ép bổn tọa xuất quan? Hay là muốn ta tẩu hỏa nhập ma, chết trong động phủ?”

Lời vừa dứt, một tiếng "vút" Ngân Tiên như lôi điện xé gió vung ra, trong nháy mắt đã quấn lấy cổ Hoa Kiến Tuyết. Đây chính là Ngân Linh Tiên, tín vật của Cung chủ Tàng Kính Cung, từng nhuốm máu hàng trăm mạng người, là hung khí khiến tiên môn nghe danh đã biến sắc.

Hoa Kiến Tuyết sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, không dám biện giải nửa lời, chỉ vội vàng dập đầu: “Thuộc hạ biết tội! Cung chủ bớt giận! Thuộc hạ lập tức thả người, tuyệt đối không dám làm càn nữa!”

Tạ Khinh Phùng thu tay, ngón tay khẽ vuốt sợi roi ánh bạc còn đọng chút máu, đuôi mày khẽ nhướng. Uy lực Ngân Linh Tiên quả nhiên đúng như lời đồn, tâm tình hắn bất giác vui sướng, trong lòng thoáng cười: “Hừm… roi của đại phản diện… dùng thật vừa tay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play