“Ngươi nghe chưa? Tháng trước vị kia của Tàng Kính Cung vừa xuất quan liền bắt bốn mươi ba đệ tử Thất Huyền Tông làm tù binh, ép bọn họ học thuộc thoại bản suốt ngày. Không thuộc được, thì không cho xuống núi!”
“Ta biết, ta biết! Sư huynh ta là đệ tử ngoại môn của Thất Huyền Tông, xui xẻo bị hắn tóm được, hơn nửa tháng ngồi học thuộc thoại bản, giờ nhìn thấy giấy mực liền mặt cắt không còn giọt máu, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma!”
“Trời ơi, tàn nhẫn đến mức này sao? Hắn vừa xuất quan đã giở trò gì vậy, sao lại hành hạ người ta như thế kia? Thật đúng là… táng tận lương tâm trời đất khó dung!”
—
Ngoại môn Thất Huyền Tông, người đến người đi tấp nập. Những tu sĩ trẻ tuổi tụ thành từng nhóm, theo dòng người hướng về cửa lớn sơn môn, chen chúc bước đi trong tiếng huyên náo không dứt.
Năm năm một lần, Thất Huyền Tông chính đạo đệ nhất đại môn phái, danh tiếng lan xa, mở rộng cửa nghênh đón tu sĩ khắp thiên hạ, kẻ cầu đạo như nước chảy về biển. Cũng bởi vậy, một buổi thu nạp đệ tử đơn giản thôi, cũng náo nhiệt chẳng khác nào đại hội tu chân.
Giữa biển người ấy, có một thân ảnh đứng lặng lẽ dưới gốc cây.
Tạ Khinh Phùng vận một thân bạch y, dáng người thon dài như trúc, ôm kiếm dựa vào thân cây, bên hông ngân tiên vắt ngang, ánh sáng lưu chuyển nhè nhẹ như sóng gợn. Dung mạo tuấn mỹ nổi bật, khiến không ít tu sĩ qua đường phải ngoái nhìn. Song hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt, ánh nhìn như phủ một tầng sương lạnh, không gợn sóng.
Hắn vốn không để tâm đến đám người bàn tán, cho đến khi nghe thấy một câu gọi:
“Quý huynh! Quý huynh, ngươi đi chậm một chút, chờ ta với!”
Tạ Khinh Phùng khẽ nhướn mày, nghiêng đầu nhìn qua. Trên đường núi không xa, có hai thân ảnh đang nối đuôi nhau đi tới.
Người đi sau là một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, một thân thanh y quý khí, mày mắt tươi sáng nhưng biểu tình lại… ngốc nghếch đến buồn cười. Hắn vừa chạy vừa thở dốc, áo choàng tung bay, thoạt nhìn chẳng có chút tu vi nào, giống như tiểu công tử nhà phú hộ đi lạc vào chốn tu chân.
Phía trước là một nam tử hắc y, tướng mạo không lộ rõ, nhưng dáng người cao ráo, eo hẹp vai rộng, kiếm đeo sau lưng, bước chân trầm ổn. Dù không ngoảnh đầu lại, cũng vẫn khiến người ta khó mà dời mắt.
“Ha… Cuối cùng ngươi cũng chịu dừng lại rồi,” thiếu niên thanh y hổn hển chạy đến gần, giọng nói pha chút ngưỡng mộ: “ Trời ơi, ngươi thật là lợi hại! Leo núi cao thế này mà mặt không đỏ, tim không loạn! Nếu không có ngươi, ta đã sớm bỏ về Vương phủ rồi…”
Tạ Khinh Phùng nhíu mày, ánh mắt lướt qua thiếu niên kia, chẳng mấy để tâm. Hắn đoán không sai, kẻ kia hẳn là Tiết Dật Thanh, nhị công tử của Nhạn Vương phủ văn chương không thông nhưng lại si mê tu đạo, không biết trời cao đất dày, lần này đến Thất Huyền Tông chính là vì... “vấn đạo”, nhưng thực chất lại sắm vai liếm cẩu số một trong nguyên tác.
Mà người đi trước hắc y nam tử không nói một lời, chỉ thản nhiên bước đi giữa biển người chính là nam chính trong truyền thuyết: Quý Tắc Thanh, chủ nhân tương lai của Tàng Kính Cung, là đệ nhất thiên kiêu chi tử, cũng là tử địch định mệnh của hắn trong thế giới này.
Y là Long Ngạo Thiên trong các Long Ngạo Thiên, thiên chi kiêu tử hiếm có trên đời. Sát khí thu liễm mà vẫn khiến người kinh hồn bạt vía, tâm không vướng bụi, chí vững như đá. Mỗi ánh mắt, mỗi bước đi của y, tựa như ẩn chứa thiên đạo, khiến kẻ khác không dám khinh thường.
—
Tạ Khinh Phùng lạnh lùng thu hồi ánh mắt, khóe môi nhếch lên một tia cười nhạt.
Nam chính cùng liếm cẩu, rốt cuộc cũng gặp mặt.
Hắn lười mở miệng, nhưng trong lòng đã nổi một hồi sóng ngầm:
Quý Tắc Thanh... Quả nhiên là nhân vật chính. Nhưng câu chuyện lần này, sẽ không giống như trước nữa.
—
Tiết Dật Thanh thở không ra hơi, cố lết theo sau, miệng không ngừng cảm thán: “Quý huynh, ngươi thật là lợi hại! Leo ngọn núi cao như vậy mà chẳng mệt tí nào, ngay cả mồ hôi cũng không ra giọt nào!”
Quý Tắc Thanh không quay đầu lại, giọng nói bình thản, mười phần thành thật: “Ta từ nhỏ thường lên núi đốn củi, đã quen rồi, thể lực chỉ tốt hơn người bình thường một chút thôi.”
Tạ Khinh Phùng nghe xong, khóe môi khẽ giật. Hắn thầm phun tào trong lòng: “Chỉ là ‘đốn củi’?”
Đốn cái khỉ! Đây rõ ràng là vì Long Ngạo Thiên thể chất trời sinh dị thường, mới sinh ra đã mở được kinh mạch, ba ngày ba đêm không ngủ tinh thần vẫn phấn chấn, về đến nhà còn có sức lực "chăm sóc" cả một dàn hậu cung... Trong nguyên tác, ‘đốn củi’ đúng là chuyện buồn cười nhất thế gian.
Tiết Dật Thanh có vẻ nửa tin nửa ngờ, chỉ "à" một tiếng cho qua, rồi ngẩng đầu nhìn bia đá khắc trước sơn môn, trên đó đề bốn chữ đại tự bằng kim văn: “Đạo phi đạo tuyệt.”
Quý Tắc Thanh khẽ ngâm: "Ngã đạo phi đạo, đạo tuyệt thất huyền."
Tiết Dật Thanh hít sâu một hơi: “Quá ngông cuồng kiêu ngạo! Tấm bảng này thật là... dám viết!”
Tạ Khinh Phùng đứng dưới gốc cây nhìn xa, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt nam chính đời này. Trong nguyên tác, dù là vai chính Long Ngạo Thiên, y cũng chưa từng xuất hiện ở trạng thái "sơ nhập tu tiên" quá lâu, bởi vậy phần miêu tả diện mạo ban đầu cực ít. Tạ Khinh Phùng từng đoán chắc Quý Tắc Thanh không xấu, nhưng không nghĩ tới... lại đẹp đến như vậy.
Hai mươi năm chém quái không thô ráp, trái lại làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh tế như được khắc từ ngọc thạch, đôi mắt đen sâu thẳm, một thân huyền y khiến khí chất càng thêm xuất trần. Mà y còn trẻ, ánh mắt còn có phần mông lung, tựa trăng rằm chưa tròn, ngây ngô non nớt.
Tạ Khinh Phùng yên lặng quan sát, ánh mắt vô thức rơi xuống bờ môi đối phương. Mỏng, nhàn nhạt, như được tô son, vừa khéo làm tăng thêm vài phần phong vị. Đẹp, nhưng không mang nét nữ tính, trái lại như một lưỡi dao giấu trong vỏ, có thể cứa người bất cứ lúc nào.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn, Quý Tắc Thanh nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa biển người huyên náo, rõ ràng cách một đoạn nhưng như kéo dài cả một đời. Quý Tắc Thanh sửng sốt thoáng chốc, sau đó liền khẽ gật đầu, chắp tay từ xa, xem như chào hỏi.
Tạ Khinh Phùng khẽ nhướng mày, cười như không cười.
Hắn nhớ lại nguyên tác, ở thời điểm này, Quý Tắc Thanh vẫn còn là tiểu tử nghèo đến từ sơn thôn, vừa đặt chân vào đại môn tu đạo, còn chưa biết được cái gì gọi là "lòng người hiểm ác". Những pháo hôi xung quanh, miệng thì đạo nghĩa nhưng bụng đầy tính toán, hết lần này đến lần khác bày trò làm khó dễ.
Đồ ăn mùa đông cho hắn toàn là cháo nguội nước lã, còn lén trộn linh thảo hư thối. Dụ hắn đi săn yêu thú cấp cao để "rèn luyện thực chiến", kết quả là bị thương suýt mất mạng. Tất cả những thứ đó... chỉ là khúc dạo đầu huy hoàng sau này, vả mặt pháo hôi, hậu cung chen nhau an ủi, yêu thú hung hãn bị hắn một kiếm đánh bay, còn được "lão bà" ôm ấp chăm sóc suốt ba ngày ba đêm.
Tạ Khinh Phùng khẽ thở ra, ánh mắt lại rơi về phía người kia đang lạch bạch chạy tới.
Tiết Dật Thanh đã từ phía sau chen lên, quạt xếp trong tay ào ào quạt gió, vẻ mặt sáng rỡ như thấy được tri kỷ: “Quý huynh, vừa rồi ngươi chào ai đó à?”
Quý Tắc Thanh thản nhiên đáp: “Không biết, chỉ thấy có người nhìn ta.”
Tiết Dật Thanh là loại người trời sinh thích náo nhiệt, thấy có người dáng vẻ không tầm thường, lại đứng một mình dưới gốc cây, liền không kìm được hưng phấn. Hắn đảo mắt nhìn theo ánh nhìn của Quý Tắc Thanh chỉ thấy một thiếu niên bạch y, dung mạo xuất sắc, bên hông ngân tiên lấp lánh, cả người toát ra hàn khí.
Không giống tu sĩ bình thường, càng không giống nhân vật dễ trêu chọc.
Tiết Dật Thanh nháy mắt: “Người đẹp như vậy, sao có thể không quen được? Quý huynh, chúng ta qua chào hỏi đi!”
Hắn vừa nói, vừa kéo tay áo Quý Tắc Thanh bước lên trước.
Tạ Khinh Phùng đứng yên dưới tàng cây, ánh mắt dừng lại trên hai bóng người đang đến gần, ý cười bên môi càng rõ hơn.
Trò vui, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.