Quý Tắc Thanh cởi bỏ trung y, lộ ra phần lưng trần trắng như tuyết, giữa làn da trắng mịn nổi bật mấy vết bầm tím do va đập. Giọng điệu y tự nhiên như đang nói chuyện thường ngày: “Ngực và bả vai ta đã tự thoa thuốc rồi, chỉ là phía sau với không tới.”

Tạ Khinh Phùng chưa từng có kinh nghiệm hầu hạ người khác, nhưng nhìn Quý Tắc Thanh bộ dáng thản nhiên như vậy, lại thêm vẻ mặt chẳng chút ngại ngùng, da mặt dày vô cùng, thật khiến hắn cũng khó mở miệng cự tuyệt.

Ánh mắt lướt qua, không khỏi ngừng lại nơi lưng trần kia, Quý Tắc Thanh chẳng những da mặt trắng, mà toàn thân đều trắng, không biết người này 20 năm trước ở trên núi đốn củi có phải hay không là nơi rừng rậm âm u nào đó.

Thế nhưng lưng kia hiện giờ lại xanh tím từng mảng, tương phản đến mức khiến người ta nhìn vào không khỏi cau mày.

Tạ Khinh Phùng khẽ lắc lọ thuốc, đổ dược ra lòng bàn tay, một mùi dược hương thanh mát tản ra, phảng phất như hoa lan lượn lờ trong không khí. Ngón tay chạm vào da thịt, nhẹ nhàng áp lên lưng Quý Tắc Thanh, chìm trong ánh nến mờ, đổ bóng tựa tranh.

“Ngươi cũng giỏi sai sử người khác thật đấy,” hắn lười biếng mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười không rõ.

Quý Tắc Thanh sống lưng bất giác cứng lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hiển nhiên đã quen với cái tính ngoài miệng thì châm chọc khiêu khích nhưng trong lòng lại chu đáo của vị sư huynh này, cũng không giận: “Đã khuya rồi, còn làm phiền sư huynh như vậy”

Một quyền như đánh vào bông, Tạ Khinh Phùng hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi, như không cho là đúng: “Biết phiền toái liền tốt.”

Bàn tay khẽ trượt trên da, không nhanh không chậm mà xoa thuốc, hắn cúi mắt, nghĩ đến chuyện ban ngày, bỗng cảm thấy có điểm bất thường, liền hỏi: “Ta còn tưởng vị tiểu sư muội kia của ngươi sẽ đến thăm, thay ngươi bôi thuốc đưa dược. Sao hôm nay chẳng thấy nàng xuất hiện?”

Quý Tắc Thanh ngơ ngác nhìn hắn, thần sắc chân thành không hề phòng bị: “Sư huynh nói sư muội nào?”

Tạ Khinh Phùng hơi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Nhưng hắn xưa nay mắt tinh như diều hâu, sao có thể sai? “Lúc ta ngã xuống nước, phía sau núi giả có một nữ tử xuất hiện. Ngươi thực sự không nhận ra?”

Nghe vậy, Quý Tắc Thanh như bừng tỉnh: “A, nguyên lai là Khúc sư muội. Sư huynh nói đùa rồi, nàng là nữ nhi duy nhất của chưởng môn, kim chi ngọc diệp, được nâng niu như ngọc. Nam nữ khác biệt, sao có thể thân cận đến mức thay ta thoa thuốc?”

Tạ Khinh Phùng không bỏ qua chi tiết, tiếp tục hỏi: “Nàng không hề nói chuyện với ngươi sao?”

Quý Tắc Thanh trầm ngâm một chút, thành thật đáp: “Chưa từng nói chuyện riêng. Chỉ khi hỏi đến thương thế của huynh, thần sắc dường như có vài phần lo lắng.”

Tạ Khinh Phùng nghe vậy, đáy lòng thoáng động, không đúng a, theo nguyên tác, lúc này Khúc Tân Mi hẳn phải đã sinh lòng cảm mến với Quý Tắc Thanh, hai người ít nhiều cũng phải có vài lời qua lại lay động tâm tư. Nay lại hoàn toàn vô cảm? Chẳng lẽ thế giới này lệch tuyến rồi?

Suy nghĩ chỉ thoáng qua, hoang mang chưa tan thì khoái ý đã dâng lên, Khúc Tân Mi không sinh tình với Quý Tắc Thanh, vậy chẳng phải con đường tình cảm của nam chủ bị chặt đứt một nhánh rồi sao? Hiện tại Tiết Dật Thanh cũng chưa nhập Kiếm Tông, tuyến tình cảm của dàn vai chính chẳng khác gì một cái đèn lồng chưa thắp, mờ mịt dễ vỡ.

Hắn âm thầm mừng rỡ trong lòng, lại ngoài mặt bình thản như nước.

Bất quá Quý Tắc Thanh lại hiểu sai ý, chớp mắt một cái, thần sắc có chút kỳ quái: “Sư huynh đối Khúc sư muội quan tâm như thế... chẳng lẽ là có chút tâm tư?”

Tạ Khinh Phùng nghẹn lời, thoáng nhíu mày, đoạn dứt khoát phủ nhận: “Đương nhiên là không phải.”

Ánh mắt hắn rũ xuống, khóe môi khẽ cong, ngữ khí nhàn nhạt: “Ta giống loại người nông cạn như vậy sao?”

Lại chẳng phải, phàm là nam tử đều sinh tâm với nữ tử bên cạnh Long Ngạo Thiên. Hắn vốn không vì tranh giành nữ nhân mà bị ép rút khỏi ván cờ. Bởi lẽ, hắn thích... nam nhân.

Tạ Khinh Phùng từ trước đến nay vẫn kiên định một lý niệm: Nếu hai nam tử lấy một nữ tử làm chiến lợi phẩm, tranh đoạt lẫn nhau, dùng nữ tử ấy làm công cụ để nhục nhã đối phương, chứng minh bản thân ưu việt hơn kẻ còn lại, thì bọn họ không phải đang hành xử như nam tử, mà là... một loại đồng tính luyến ái mang theo lòng đố kỵ và bất an.

Quý Tắc Thanh dường như không hiểu hết, lại thuận miệng nói một câu: “Cũng phải, sư huynh phong tư xuất chúng, chắc hẳn người ái mộ sư huynh phải nhiều không đếm xuể, sao có thể dễ dàng động lòng."

Tạ Khinh Phùng liếc mắt nhìn hắn, giọng mang ba phần cười nhạt: "Ngươi cũng khá biết nói chuyện đấy."

Kỳ thực, lời Quý Tắc Thanh nói lại không hoàn toàn đúng.

Bởi vì, ai ai cũng biết, loại người như Tạ Khinh Phùng, bá đạo, khắc nghiệt, khó gần nhân duyên luôn chẳng ra sao. Dưới tay hắn, cấp dưới kính sợ hơn là yêu quý, trông thấy hắn chẳng khác nào chuột thấy mèo. Dù trong giới kinh doanh , nữ nhân ái mộ hắn không ít, nhưng nam nhân... lại chẳng ai dám tới gần.

Những thế lực từng muốn lôi kéo hắn, từng dâng đến biết bao mỹ nhân tuyệt sắc, đều bị hắn thản nhiên cự tuyệt. Đến mức về sau, họ mới xoay chuyển kế sách, muốn dùng thủ đoạn khác để hạ gục hắn, nhưng chưa từng nghĩ tới đưa cho hắn nam nhân.

Tính khí của Tạ Khinh Phùng xưa nay vốn chẳng câu nệ. Nếu thật sự gặp người hợp ý, cho dù đối phương là ai, hắn cũng không ngần ngại tiếp nhận. Nhưng đáng tiếc thay, đời trước hắn chưa từng gặp được người như thế.

Bởi vì... trong mắt người đời, một kẻ như hắn tổng giám đốc tập đoàn lớn, thủ đoạn tàn nhẫn, diện mạo xuất chúng, đến mức khiến người không dám lại gần.

Bọn họ nghĩ, kẻ như hắn nếu không phải dành trọn đời cho quyền thế, thì cũng sẽ dùng nữ nhân làm công cụ củng cố thế lực, chẳng bao giờ thật sự động lòng, sao có thể là kẻ đồng tính?

Không một ai từng nghĩ... rằng từ năm mười ba tuổi, hắn đã sớm biết bản thân khác biệt.

Hắn biết mình là kẻ đoạn tuyệt với đạo luân thường trong mắt thế nhân.

Thẳng cho đến khi chết đi, hắn cũng chưa từng nói ra sự thật đó.

Tu sĩ tu chân, thọ nguyên dài đằng đẵng. Tàng Kính Cung nay cũng đã là bá chủ một phương, đợi chuyện nơi này kết thúc, giết Quý Tắc Thanh xong, Tạ Khinh Phùng mới có thể thong thả mà nói chuyện.

Hắn xuất thần nhìn về xa xăm, tay vẫn không ngừng bôi thuốc. Khi hồi thần lại, lưng Quý Tắc Thanh đã đỏ một mảng lớn, khiến người khác không khỏi xót xa. Tay Tạ Khinh Phùng khựng lại.

Rõ ràng hắn không hề dùng sức… sao lại đỏ đến vậy?

Chỉ là rất nhanh, hắn lại khôi phục thần sắc thản nhiên như không: “Được rồi, thuốc đã bôi xong.”

Lúc này Quý Tắc Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, động tác mặc y phục cũng chậm rãi hơn hẳn, ánh mắt ẩn ẩn như có lời muốn nói lại thôi.

Tạ Khinh Phùng nhướn mày liếc nhìn, cười khẽ: “Thế nào? Chê ta bôi thuốc không tốt?” Nói thì nói vậy, chứ hắn biết bản thân làm không khéo thật.

Quý Tắc Thanh vội đáp: “Không, sư huynh rất tốt…” Ngữ khí có chút do dự, lại thêm phần thấp giọng, như sợ người khác nghe thấy. Chỉ là... quá tốt, tốt đến mức khiến y cả người nóng bừng lên.

Tạ Khinh Phùng cúi đầu uống cạn bát thuốc, giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt vô tình: “Ta đã tỉnh, ngươi cũng không cần canh giữ bên giường mãi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Thấy sắc mặt hắn không còn gì đáng ngại, Quý Tắc Thanh cũng không cố nán lại. Trước khi rời đi còn quay đầu căn dặn, giọng điệu mang theo lo lắng: “Sư huynh đêm nay nếu có gì không ổn, nhất định phải gọi ta.”

Tạ Khinh Phùng gật đầu cho có lệ. Đợi Quý Tắc Thanh rời khỏi, hắn mới chậm rãi đứng dậy. Hắn lấy giấy bút ra, dưới ánh nến leo lét, bắt đầu múa bút thành văn, mực đen từng nét chạm vào giấy trắng.

Hắn chết đột ngột chưa bao lâu, ký ức về kiếp trước vẫn còn vẹn nguyên như khắc sâu trong xương tủy. Tạ Khinh Phùng ngồi bên án thư, chậm rãi sắp xếp lại toàn bộ cốt truyện và các tình tiết quan trọng của quyển tiểu thuyết 《Vô Thượng Tà Tôn》. Đặc biệt là những đoạn liên quan đến Quý Tắc Thanh những lần y trọng thương, những kỳ ngộ đều bị hắn liệt kê cẩn thận, thuận tiện để hắn giết người, sau thuận tiện để hắn đoạt bảo.

Hiện tại, cốt truyện đã có chút lệch khỏi nguyên tác, mà biến số lớn nhất... chính là hắn, kẻ xuyên thư, biết trước tương lai. Đã biết, tự nhiên phải tận dụng, đem từng tài nguyên phát huy đến tận cùng.

Theo nguyên tác, sau khi Quý Tắc Thanh bái nhập môn hạ của vị trưởng lão Kiếm Tông, chẳng bao lâu liền bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ. Thời điểm ấy, chính là trong mấy ngày tới, một thời cơ ra tay không thể bỏ lỡ.

Ngoài ra, còn có lễ tông môn đại bỉ một năm sau. Khi ấy, Quý Tắc Thanh vì săn giết yêu thú mà trọng thương, rơi xuống vực sâu. Đó cũng là một cơ hội.

Đáng chú ý là, hai đoạn cốt truyện này, ngoài tác dụng làm bàn đạp cho vai chính thăng cấp còn là điểm mấu chốt để thúc đẩy tình cảm giữa Quý Tắc Thanh và Khúc Tân Mi. Nếu muốn giết Quý Tắc Thanh, thì Khúc Tân Mi tất nhiên cũng là một chướng ngại không nhỏ.

Tạ Khinh Phùng vừa sửa sang tư liệu, vừa cân nhắc có nên thuận tay trừ khử luôn Khúc Tân Mi. Song cuối cùng vẫn quyết định tạm thời quan sát chuyển biến. Chỉ cần nàng ta không cản đường, giữ được một mạng thì giữ.

Khi nơi chân trời bắt đầu lộ ra ánh sáng ban mai, một đêm đã trôi qua. Tạ Khinh Phùng cuối cùng cũng đặt bút xuống, trước mặt là một chồng giấy Tuyên Thành dày cộp. Hắn thu lại tất cả, tiện tay cất vào túi trữ vật tùy thân, tinh thần sáng láng mà đẩy cửa bước ra ngoài, chuẩn bị đi mua chút đồ ăn sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play