Ngoài trời sắp sang đông, kính cửa sổ lạnh như băng. Quý Tắc Thanh lập tức lắc đầu, nước mắt còn đọng trên hàng mi: “…Không đi đâu.”
Tạ Khinh Phùng ôm cậu, cảm nhận được sự ủy khuất của người trong vòng tay, động tác chậm lại, nâng cằm cậu lên, ánh mắt sâu trầm: “Giận anh rồi à?”
Quý Tắc Thanh trời sinh đã biết nũng nịu, ít nhất trong mắt Tạ Khinh Phùng, chưa từng gặp ai có thể khiến người ta vừa đau đầu vừa mềm lòng như vậy.
“Ga giường bẩn rồi… tối nay em biết ngủ sao…” Cậu vẫn nấn ná, không chịu bỏ qua.
Tạ Khinh Phùng không biết cậu thật sự quá yêu cái ga giường này, hay chỉ đang lấy một cái cớ để tán tỉnh mình. Nhưng vào những lúc thế này, đàn ông luôn có sức nhẫn nại đặc biệt. Hắn cúi xuống, hôn lên khóe mắt còn ẩm ướt kia, giọng nói cũng dịu đi: “Được, ga giường để lại. Anh sẽ nghĩ cách cho em ngủ ngon, có được không?”
Hắn hạ giọng, dịu dàng nói với người đang rưng rưng nước mắt: "Trong tủ quần áo có một bộ ga trải giường mới, hoa tai thỏ đó. Một lát nữa anh dẫn em đi tắm, tắm xong anh sẽ giúp em trải lên, được không?"
Bên trong tủ là ga mùa đông bằng chất liệu nhung san hô, là do dì Từ mua, bình thường Tạ Tổng không dùng vì thấy hơi trẻ con, nhưng với Quý Tắc Thanh thì vừa vặn hoàn hảo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT