Tạ Khinh Phùng khoanh tay tựa vào ghế, ánh mắt sâu thẳm như trầm tư lại như giễu cợt. Quả nhiên, thân thể hắn xuyên tới tuy đã trọng thương, nhưng tu vi nguyên chủ vẫn còn vẹn nguyên, chẳng qua chỉ là nội thương chưa lành, tạm thời chưa phát huy được toàn bộ thực lực.

Hắn thầm thở phào trong lòng: “Xem ra vận khí không tệ. Ít ra còn hơn cái loại xuyên thư nghèo rớt mồng tơi, bắt đầu lại từ luyện khí tầng một.”

Suy nghĩ một thoáng, ánh mắt hắn khẽ liếc về phía Hoa Kiến Tuyết đang quỳ phía dưới.

“Hiện tại ngươi thả bọn họ trở về,” hắn nói chậm rãi, thanh âm ung dung như đàm luận chuyện thường ngày “Thất Huyền Tông liệu có cho rằng bổn tọa đã chịu khuất phục trước uy hiếp của bọn họ? Đến lúc đó, e là danh vọng của Tàng Kính Cung chẳng khác nào bị đạp xuống vũng bùn.”

Quản lý môn phái, suy cho cùng cũng chẳng khác gì quản công ty. Danh dự chính là mặt tiền. Mất uy tín, đạo lữ không theo, thuộc hạ không phục, còn tu cái gì tiên?

Hoa Kiến Tuyết cắn môi, do dự nói: “Vậy… Giết hết?”

Nàng vừa dứt lời liền hối hận, mặt cắt không còn giọt máu, hai tay run run: “Cung chủ minh giám! Thuộc hạ ngu dốt, kính xin người chỉ bảo…”

Tạ Khinh Phùng nhếch môi, lười nhìn nàng ta thêm một cái. Hắn thật chẳng có hứng thú gì với việc tàn sát lung tung. Nhân vật phản diện cũng có nguyên tắc. Quan trọng là thời điểm chưa đến. Hắn còn đang trọng thương, nội đan nứt vỡ, động thủ quá sớm, chỉ sợ bản thân thành người đi trước.

Thu hồi Ngân Linh Tiên, hắn cầm một thư tịch mỏng vô danh ném qua cho Hoa Kiến Tuyết, thản nhiên nói: “Đưa cho đám môn sinh kia, bắt bọn họ chép lại từ đầu đến cuối. Khi nào học thuộc, thì thả xuống núi.”

Lấy danh nghĩa bắt cóc để bắt chỉ để bắt họ học thuộc sách, đây chính là phong cách xử sự của Tạ Khinh Phùng. Vừa giữ mặt mũi, truyền ra ngoài người ta chỉ thấy người trong tà đạo hành sự quái dị, gây sự khắp nơi, khiến người ta vừa phẫn nộ vừa bó tay, không cần phải thành xung đột giữa các môn phái.

Hoa Kiến Tuyết lĩnh mệnh, thấp giọng cáo lui. Trong đại điện thoáng chốc chỉ còn lại một mình hắn.

Tạ Khinh Phùng lúc này mới thả lỏng, cả người ngã nhào lên ghế chủ tọa mạ vàng, thở dài một hơi. Cơn đau như xé nát lục phủ ngũ tạng, khiến hắn không khỏi nhớ lại đêm mưa hai năm trước, bị kẻ bám theo tai nạn xe, nằm liệt giường suốt hai tháng.

Giờ khắc này, đau đớn ấy dường như còn gấp bội.

Hắn nhắm mắt điều tức, lập tức phát hiện nơi đan điền có một viên kim châu nứt toác, linh mạnh hỗn loạn, theo thiết lập, vật này chắc hẳn được gọi là nội đan.

“Nội đan đã nứt…” Hắn chau mày, khó trách khi nãy vung roi thôi mà cảm giác toàn thân như muốn nổ tung. Nguyên chủ tám phần mười là tẩu hỏa nhập ma mà chết trong lúc bế quan. Chẳng trách khi xuyên đến lại đau đớn đến mức tưởng như vỡ vụn cả linh hồn.

Ngay khi hắn còn đang tập trung điều tức, ánh mắt khẽ đảo đã phát hiện phía sau cánh cửa điện có một thân ảnh cao lớn, lặng lẽ đứng nãy giờ chưa hề rời đi.

Tạ Khinh Phùng khẽ cười: “Bổn tọa đây tuy chật vật, cũng không đến nỗi mất sạch phong thái. Ngươi còn định đứng đó nhìn lén đến bao giờ?”

Lời vừa dứt, một thân hình cường tráng từ từ bước vào điện. Người kia toàn thân là cơ bắp, cổ áo mở rộng, cơ ngực gần như xé toạc y phục. Khuôn mặt nghiêm túc, mắt như lưỡi đao, biểu tình thâm trầm.

Gã đứng trước mặt Tạ Khinh Phùng, khom người cung kính, giọng nói trầm thấp mà đầy nội lực: “Cung chủ.”

Tạ Khinh Phùng biết rõ người trước mặt là ai.

Thôi Vô Mệnh, một trong hai hộ pháp của Tàng Kính Cung, thân cao thể tráng, cơ bắp cuồn cuộn, khí thế như mãnh hổ. Chỉ tiếc, người đời thường bị hình thể lấn át mà xem nhẹ trí tuệ của hắn. Trong nguyên tác 《Vô Thượng Tà Tôn》, hắn là một nhân vật pháo hôi không hơn không kém ít đất diễn, ít thoại, và rất nhiều bi thương.

Tạ Khinh Phùng nguyên bản vì nghe lời gièm pha của Hoa Kiến Tuyết mà ra lệnh giam lỏng Thôi Vô Mệnh, khiến hắn nhiều năm âm thầm chịu lạnh nhạt trong cung, ngày ngày bị nữ hộ pháp cười cợt, sai sử như kẻ hầu. Ấy thế mà khi Tạ Khinh Phùng chiến bại thân vong, Hoa Kiến Tuyết lập tức quay đầu đầu nhập Long Ngạo Thiên, không chút do dự. Còn Thôi Vô Mệnh kẻ vẫn luôn bị coi thường ấy lại vì cung chủ báo thù thất bại, ôm kiếm tự tận, chôn thân nơi đỉnh Tuyệt Linh.

Hồi ức nguyên tác như cuộn phim tái hiện lại, Tạ Khinh Phùng trong lòng khẽ động. Hắn không rõ vì sao người này lại trung thành đến vậy, nhưng hiện tại, khi bản thân bị trọng thương, nội đan nứt vỡ, thì Thôi Vô Mệnh chính là người duy nhất đáng để tin dùng.

Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, làm ra bộ dạng yếu ớt, khẽ ho hai tiếng.

Quả nhiên, ánh mắt Thôi Vô Mệnh lập tức sắc bén: “Cung chủ… ngài không khoẻ sao?”

Tạ Khinh Phùng thở dài, hơi gật đầu: “Ngươi đã nhìn ra rồi, lần bế quan này, bổn tọa bị tổn thương không nhẹ. Chỉ tiếc, bệnh tình khó đoán, nhất thời khó bề khôi phục.”

Nghe thế, Thôi Vô Mệnh lập tức nhíu chặt mày: “Là thương thế gì?”

Tạ Khinh Phùng đưa tay ra hiệu, mở đan điền, để hắn kiểm tra. Thôi Vô Mệnh vừa đưa tay thăm dò liền biến sắc, trầm giọng kinh hãi: “Nội đan của ngài... vì sao lại vỡ nát thế này?!”

“Cho nên mới cần người đáng tin để tương trợ.” Hắn nói, ngữ điệu vừa ôn hoà vừa nghiêm trọng “Tàng Kính Cung trên dưới, người duy nhất khiến bổn tọa có thể yên tâm, chỉ có ngươi. Lúc này ta bị thương, chẳng thể tự thân hành sự, sinh tử đã hoàn toàn phó thác cho ngươi.”

Vừa dứt lời lại khẽ ho một tiếng, lần này ho khan đến độ Thôi Vô Mệnh chau mày không ngừng, ánh mắt lộ vẻ lo lắng lẫn áy náy. Hắn lập tức quỳ một gối, cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ tận tâm tận lực. Nếu không tìm được phương pháp cứu chữa... thuộc hạ nguyện theo Cung chủ cùng xuống hoàng tuyền!”

Lời thề sinh tử thốt ra không nhẹ, bởi đây không còn là chuyện trung thành thông thường, mà là khẳng định tâm huyết của một người bị cả thiên hạ xem nhẹ.

Tạ Khinh Phùng khẽ nhướng mày. Trong lòng hắn cũng thầm cảm khái: “Lòng trung như vậy, mà nguyên tác lại để hắn làm pháo hôi? Đúng là sảng văn mù mắt.”

Hắn vội khoát tay: “Chết thì không cần, ngươi chỉ cần tận lực là đủ.”

Thôi Vô Mệnh lĩnh mệnh, sắp sửa lui ra đến cửa, thì nghe phía sau truyền tới tiếng Tạ Khinh Phùng thong thả lên tiếng: “Còn một chuyện nữa. Bổn tọa muốn ngươi đi tra một người.”

Thôi Vô Mệnh quay đầu lại, cung kính chờ lệnh.

Tạ Khinh Phùng khẽ liếc ánh nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Người đó, tên gọi Quý Tắc Thanh, nhũ danh có lẽ là… Tiểu Cửu.”

Trong nguyên tác chỉ nhắc hắn sống nơi sơn thôn nhỏ, không rõ cụ thể là thôn nào. Nhưng với nhân vật chính thì chuyện đó chẳng khác gì vận khí trời ban, muốn ẩn là ẩn, muốn gặp kỳ ngộ là gặp.

Thôi Vô Mệnh hơi nhíu mày: “Tìm được hắn rồi thì sao? Dẫn về cung?”

“Không cần.” Tạ Khinh Phùng nheo mắt, cười nhạt “Giết là được.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nhíu mày. Hắn nhớ rất rõ, trong nguyên tác, Quý Tắc Thanh chính là loại nhân vật "không giết nổi" ngươi giết hắn, hắn rớt xuống vực, liền gặp được lão tổ truyền thừa mấy trăm năm. Ngươi đánh hắn, hắn rơi vào địa động, liền ăn linh quả thăng cấp ba tầng.

Nếu cứ để Thôi Vô Mệnh ra tay, chỉ sợ chưa giết được nam chính, đã tiễn hắn đi gặp trời xanh trước.

Tạ Khinh Phùng sửa lời, bình thản nói: “Tạm thời chưa cần hạ thủ. Dẫn hắn về Tàng Kính Cung trước. Bổn tọa… tự mình động thủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play