Tên Truyện: Nghe Bảo Anh Đẹp Trai Lắm, Tiếc Là Tôi Lại Bị Mù
Tác Giả: Thường An Thập Cửu Họa
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Giới giải trí, Ngọt sủng, Sảng văn, Đô thị tình duyên, Kim bài đề cử 🥇, 1v1
Edit: [TYT] - Não Rùa
Văn Án:
Lâm Hiểu vốn là người sở hữu một đôi mắt long lanh lay động lòng người, nhưng lại bị mù bẩm sinh.
Trong một đêm mưa, một chàng trai trẻ say xỉn được bạn bè đưa đến tiệm mát-xa của cậu.
Lâm Hiểu: "Thưa anh, phiền anh cởi áo ra trước, rồi nằm sấp xuống giường."
Phương Trì, đội trưởng kiêm tay trống của một ban nhạc nổi tiếng, đôi mắt đào hoa càng thêm phong lưu sau khi say, liếc nhìn chàng trai trẻ có làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh trước mặt, rồi lại nhìn lên tấm biển neon nhấp nháy hai chữ "Mát-xa" đầy mờ ám, sau một hồi suy nghĩ, anh... rút điện thoại gọi cảnh sát.
Lâm Hiểu: Hoảng sợ.jpg
Hiểu lầm rồi! Tiệm này đàng hoàng, người cũng đàng hoàng!
Sau một liệu trình "thư giãn" đúng nghĩa, Phương Trì, một tay trống tài năng nhưng mắc bệnh đau vai gáy kinh niên, đã bị "nghiện" tay nghề của Lâm Hiểu.
Phương Trì: "Giác hơi, mát-xa, châm cứu, vật lý trị liệu, trọn gói từ A đến Z, gói tháng, gói năm, cả gói trọn đời luôn, cậu thợ mát-xa, cậu có cân nhắc mở rộng dịch vụ cá nhân không?"
Lâm Hiểu: "... Thưa anh, tôi bán nghệ chứ không bán thân."
Sau đó ——
Lâm Hiểu: "Ấy, anh đừng căng thẳng, đừng cứng người như vậy... Anh biết cách thả lỏng chứ?"
Phương Trì: "Hừ."
Rồi sau đó nữa ——
Phương Trì: "Đúng rồi, em đừng căng thẳng, đừng cứng người như vậy... Cách thả lỏng em đã dạy anh rồi mà?"
Lâm Hiểu: "QAQ!!!"
Trong cơn bối rối, Lâm Hiểu quơ gậy đánh ngất anh thợ mát-xa mới vào nghề.
[Điềm tĩnh, ngây thơ, phúc hắc, mù thụ] vs [Ngoài lạnh trong nóng, phóng túng, bệnh đau vai gáy, tay trống công]
Tag: 1v1, bối cảnh giả tưởng giới giải trí, nhân vật không có nguyên mẫu! Truyện tình đô thị ngọt ngào, nhẹ nhàng, không ngược.
Nhân vật thụ bị mù thật, hai mắt chỉ cảm nhận được ánh sáng nhẹ, thân tàn chí kiên.
Kiến thức chuyên môn liên quan trong truyện nếu có sai sót, mong bạn đọc thông cảm.
Truyện không có bất kỳ ám chỉ nào, càng không có ý kỳ thị người khuyết tật, mong bạn đọc hiểu rõ!