Âm thanh sóng biển rì rào vọng lại từ xa, hơi nước ẩm ướt len lỏi qua cửa sổ, hòa vào màn đêm dịu dàng, phủ lên không gian một lớp sương mỏng mờ ảo.
Ánh đèn treo trên trần nhà sáng rõ, càng làm nổi bật đôi mắt đen láy sâu thẳm của Phương Trì lúc này.
Anh nắm chặt lấy cổ tay gầy guộc trắng trẻo của Lâm Hiểu bằng một tay, môi mím chặt, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường.
Lâm Hiểu vẫn còn chút kinh ngạc, nhưng tim lại đập rất nhanh. Cậu nhận ra động tác của Phương Trì, theo bản năng lẩm bẩm hỏi: "Sao, sao vậy?"
"Không có gì." Tay Phương Trì vẫn giữ chặt cổ tay cậu, giọng nói rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm. Một lúc sau, anh thở dài, mỉm cười: "Huyệt Khí Hải cuối cùng này... thôi bỏ đi."
Lâm Hiểu cảm nhận được lực đạo trên cổ tay, cảm thấy Phương Trì lúc này tuyệt đối không hề bình thản như lời nói. Cậu mơ hồ và hoang mang, nhưng lại càng thêm ngây thơ bướng bỉnh: "Tại sao?"
Phương Trì nhìn vào mắt cậu, từng chữ từng chữ một: "Sợ dọa cậu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT