Lâm Hiểu được Phương Trì dìu xuống xe, anh nắm tay cậu, từng bước đi đến trước mặt sư phụ và sư mẫu.
Sư mẫu từ lúc thấy cậu xuống xe đã rưng rưng nước mắt, lấy tay áo lau khóe mắt, tiếng khóc nghẹn ngào của cụ già chất chứa nỗi nhớ nhung và xót xa không giấu được.
Tay bị Phương Trì nhẹ nhàng nắm lấy, Lâm Hiểu mới hoàn hồn, đỏ mắt gọi: “Sư phụ, sư mẫu.”
“Cuối cùng cũng về rồi! Ba mẹ nhớ con lắm!” Sư mẫu đỏ hoe mắt kéo tay Lâm Hiểu, vội vàng nắm lấy tay còn lại của cậu, đặt vào tay người bạn đời đã chờ đợi từ lâu.
Lâm Hữu Dư nắm chặt tay Lâm Hiểu lắc mạnh hai cái, đôi mắt mù lòa cũng ngấn lệ: “Về là tốt rồi, mau vào nhà, nghỉ ngơi cho khỏe!”
Lâm Hiểu gật đầu đáp lại, và đến lúc này, sư mẫu đứng bên cạnh, khóe mắt đọng nước, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lâm Hiểu và Phương Trì, mới phát hiện ra một điều khác thường.
Ánh mắt nhìn xuống, dừng lại trên bàn tay kia của Lâm Hiểu vẫn luôn được người khác nắm chặt, dừng lại hai giây, ánh mắt lại men theo cánh tay với những đường cơ bắp săn chắc mà thanh thoát của người nọ, chậm rãi di chuyển lên mặt anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play