Hôm nay Phương Trì đúng là say thật rồi, anh ngủ mê man ở hàng ghế sau xe cho đến khi bị quản lý ngồi ghế phụ gọi dậy trước khi xuống xe.
Trước khi vào cửa tiệm, anh từ chối đề nghị của Trương Viễn là đợi mình trong xe, chỉ nói sau khi xong việc sẽ gọi trợ lý lái xe đến đón, rồi đóng sầm cửa xe, để ông chủ quán ăn đưa Trương Viễn về.
Vừa bước vào cửa, đầu óc anh vẫn còn trong trạng thái mơ màng do tác động của rượu và các loại thuốc bổ, suy nghĩ vẫn còn hơi lộn xộn, chưa tỉnh táo lắm.
Phương Trì nheo mắt nhìn người trước mặt vài giây, lười biếng dựa vào cửa kính phía sau, nghĩ, Trương Viễn nói đưa mình đến đây làm gì nhỉ?
À, mát-xa.
Nhìn lại chàng trai đang nhìn thẳng vào mình –
Trong cơn say, ánh sáng mờ ảo, chàng trai dáng người mảnh khảnh, mày thanh mắt sáng, đặc biệt là đôi mắt kia, đúng là mắt phượng long lanh, đuôi mắt cong lên mang theo vẻ quyến rũ khó tả, vậy mà ánh mắt lại trong trẻo tinh khiết, vừa sạch sẽ lại vừa quyến rũ đến cực điểm.
Nhưng mà —— Thợ mát-xa ở đâu lại trông như thế này?
Nghĩ lại, trước đó Trương Viễn nói đây là nơi nào nhỉ?
Nhân gian thiên đường, hay là… thiên thượng nhân gian?
Phương Trì nhìn thiếu gia* trước mặt… không, là thiếu niên, không nhịn được nghiến răng.
*Thiếu gia còn được hiểu là trai bao á mấy bà.
Chết tiệt, chẳng khác gì nhau cả!
Bây giờ quản lý cũng dám chơi lớn thế này sao, tự tay đưa nghệ sĩ đang nổi tiếng dưới trướng mình đến chỗ như thế này?
Đã thế còn tìm được người… rất hợp gu anh?
Vào nghề nhiều năm, thứ anh không thiếu nhất trong giới này chính là trai xinh gái đẹp, Phương Trì sau khi gặp gỡ vô số người, đối với những từ ngữ miêu tả như "đẹp trai", "xinh đẹp" đã có phần miễn dịch, nhưng lúc này anh không thể không thừa nhận, chàng trai trước mặt quả thực sở hữu một gương mặt rất đẹp, đẹp tới khó tin.
"Thưa ngài?”
Người đối diện không nói gì, trong không khí chỉ thoang thoảng mùi rượu nhàn nhạt, trong lòng Lâm Hiểu có chút bất an, nhưng may mắn là tiệm mát-xa của cậu tuy ở khu phố cũ, nhưng tình hình an ninh ở khu vực này nhiều năm qua vẫn ổn định, nên cậu đành phải lên tiếng lần nữa, nhỏ giọng hỏi: "Ngài muốn mát-xa sao?"
Đầu óc Phương Trì rối bời, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Ban đầu, anh cũng nghĩ mình đến để "mát-xa".
Bây giờ, đối mặt với câu hỏi "chuyên nghiệp" như vậy, anh có chút không nói nên lời.
Đầu óc anh nhanh chóng suy tính ý nghĩa đằng sau hành động của quản lý, và suy nghĩ của anh không kiểm soát được mà liên tưởng đến mấy ly rượu "bổ thận tráng dương" mà anh bị xúi giục uống lúc nãy.
Chuẩn bị chu đáo tới cỡ này, quản lý còn tri kỷ hơn cả trợ lý nữa.
Đây là sợ anh "yếu" sao?
Phương Trì chỉ muốn cười khẩy.
Người đối diện vẫn im lặng, trong lòng Lâm Hiểu càng thêm khó hiểu, cuối cùng cậu đành phải thăm dò hỏi lại: "Xin hỏi, ngài có đặt hẹn trước không ạ?"
Phương Trì hít sâu một hơi, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi đầu tiên: "Có, họ Trương, Trương Viễn."
Lâm Hiểu suy nghĩ hai giây, nhớ ra rồi.
Đúng là khách của tiệm, hôm nay tất cả các lịch hẹn khác đều bị hủy, chỉ còn lại người họ Trương này, cậu còn tưởng rằng đối phương quên hoặc bận việc, xem ra không phải, bây giờ người đã đến, còn đến trong trời mưa nữa.
"Ồ, là lịch hẹn qua điện thoại hôm qua phải không." Lâm Hiểu mỉm cười, nói: "Vậy mời ngài vào đây, hôm nay tiệm không có khách khác, làm ở sảnh tầng một được không?"
—— Được không?
—— Không được!
Phương Trì suýt nữa thì bật cười, liếc nhìn cửa sổ thấp sát đất và cửa kính trong suốt, thầm nghĩ bây giờ ngành này làm ăn cởi mở dữ vậy sao?
Làm ở sảnh tầng một?
Sao không livestream luôn đi!
Hơn nữa, đúng là Trương Viễn đặt hẹn cho mình sao?
Còn đặt từ hôm qua?
Phương Trì lạnh lùng hỏi: "Làm ở đây?"
Lâm Hiểu ngẩn người, chợt hiểu ra, đi vài bước đến bên cửa sổ, "soạt" một tiếng, kéo rèm cửa lại: "Không sao, bên ngoài không nhìn thấy được."
Phương Trì: "..."
Vị khách lại im lặng, Lâm Hiểu tưởng rằng đối phương nghi ngờ điều kiện vệ sinh của tiệm, nên tự mình đi đến bên cạnh chiếc giường đơn dựa tường bên cửa sổ, chỉ vào ga giường trắng tinh, nói: "Ngài yên tâm, đồ dùng trên giường của tiệm đều được thay mới sau mỗi lần sử dụng, mỗi vị khách sau khi làm xong, đều sẽ được thay ga giường sạch sẽ, hơn nữa mỗi ngày đều được giặt giũ và khử trùng, nên không cần lo lắng về vệ sinh."
Đối mặt với hàng triệu fan hâm mộ la hét cuồng nhiệt, Phương Trì cũng có thể bình tĩnh, nhưng lúc này, trên gương mặt lạnh lùng từng làm say đắm hơn sáu mươi triệu fan trên Weibo của đội trưởng Phương, cuối cùng cũng xuất hiện một tia hoang mang khó hiểu.
"Cậu đợi đã… chỉ… chỉ cái giường đơn này thôi?"
Lâm Hiểu bình tĩnh trả lời: "Vâng ạ."
Phương Trì: "..."
"Các cậu… bình thường đều tiếp đãi ‘khách’ như thế này sao? Đều là giường đơn?"
Không gian có vẻ hơi chật hẹp thì phải.
Lâm Hiểu không hiểu: "Ồ, cũng không phải, trên lầu phòng đơn cũng có bồn tắm."
Nhưng đó là dành cho khách đặt dịch vụ tắm thuốc.
Còn hôm qua ngài đặt lịch là mát-xa vai cổ mà.
Bồn tắm…
Phương Trì lại im lặng, đôi mắt đào hoa duy nhất lộ ra ngoài chiếc khẩu trang đen lúc này tràn đầy vẻ chán nản.
Lâm Hiểu nổi tiếng là người trầm tĩnh ôn hòa trong xóm, lúc này cậu không hề tức giận, chỉ lặp lại lần nữa: "Thật đấy, ngài yên tâm, ga giường sạch sẽ lắm."
Phương Trì dừng lại vài giây, đột nhiên hỏi một câu kỳ quái: "Ở đây, chỉ có một mình cậu làm thôi sao?"
Lâm Hiểu nghĩ đối phương là lần đầu đến, muốn giữ khách quen, nên càng thêm kiên nhẫn: "Trước đây sư phụ cũng làm, nhưng hai năm nay ông lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không được như trước, nên bây giờ hầu như đều là một mình tôi làm, chỉ khi nào bận quá, gặp khách quen, sư phụ mới đích thân ra tay."
Phương Trì: "..."
Anh thật sự không ngờ ——
Hóa ra làm nghề này còn phải bái sư nữa?
Nhưng mà ——
Lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, hai năm nay đều là một mình, bận quá mới ra tay…
Phương Trì đã ra mắt bốn năm, chuyện bẩn thỉu trong giới không phải chưa từng thấy chưa từng nghe, nhưng mà, so với ngành này —— ( app truyện T Y T )
Mặt tối của giới giải trí thua rồi.
Phương Trì cười khẩy một tiếng, nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Hiểu lại nói: "Mời ngài cởi áo ra, nằm sấp trên giường."
Phương Trì: "..."
Nụ cười khẩy chợt cứng lại trên khóe miệng.
Ai… cởi?!
Ai… nằm?!
Mẹ nó cái này ——
Cơn say đột nhiên ập đến, đội trưởng Phương hơi loạng choạng.
Anh bước về phía trước vài bước, đến đối diện chiếc giường, cách chàng trai quả thực có thể xưng là đẹp như tiên một khoảng cách bằng một chiếc giường đơn.
Phương Trì hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra khỏi túi, nheo mắt nhìn cậu một cái, thầm nghĩ cho cậu cơ hội cuối cùng.
Anh mở khóa màn hình, bấm "110" trên giao diện gọi điện, ngón cái đặt trên nút gọi, nhàn nhạt hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Lâm Hiểu ngẩn người, đương nhiên nghĩ đối phương thấy mình trẻ, không tin tưởng tay nghề của mình, nên thành thật trả lời: "Sắp hai mươi rồi… Nhưng mà! Tôi bắt đầu tiếp khách từ vài năm trước rồi, ồ, là lúc chưa đến mười sáu tuổi, nên đến bây giờ thời gian cũng không ngắn đâu, ngài yên tâm, tay nghề của tôi được lắm, hơn nữa ngài là lần đầu đến, tôi sẽ điều chỉnh lực theo mức độ chịu đựng của ngài, lúc đầu sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."
Phương Trì: "..."
Muốn chửi thề quá.
Mẹ nó, còn nhẹ nhàng hơn một chút nữa chứ.
Không khí xung quanh lại rơi vào im lặng, Lâm Hiểu đợi vài giây, đột nhiên nghe thấy đối phương thở ra một hơi nặng nề, và một lát sau, giọng nam trầm ổn lại vang lên ——
"A lô, 110 phải không, xin chào, tôi muốn báo án."
Lâm Hiểu: "???"
"Không, là tố cáo mát-xa kích dục, mại dâm."
Lâm Hiểu: "!!!"
Khoan khoan khoan khoan khoan!
Tố cáo cái gì cơ?!
Công dân gương mẫu "họ Trương" đã báo địa chỉ nhà cậu cho cảnh sát bên kia điện thoại, sau khi ngạc nhiên tột độ trong giây lát, cuối cùng Lâm Hiểu cũng hiểu ra, thảo nào từ lúc bước vào cửa vị khách này đã luôn tỏ ra bất thường, hóa ra là ——
Đúng lúc đó, Phương Trì vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt kinh hãi tột độ của người đối diện, trắng bệch xen lẫn đỏ ửng, biểu cảm thật đặc sắc.
Lâm Hiểu sống mười chín năm, lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này, còn oan uổng hơn cả Đậu Nga, nhất thời đầu óc rối bời, phản ứng đầu tiên là lao ra khỏi cửa, hỏi người đi đường, bây giờ trên trời đang rơi là mưa tháng bảy hay tuyết tháng sáu.
Một lúc sau, cậu mới lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm: "Thưa ngài, ngài nói… mát-xa kích… ai thế?"
Ba chữ đằng sau đối với cậu vẫn quá xấu hổ, cậu không nói nên lời.
Phương Trì lại không ngờ, ngay lúc cảnh sát khu vực sắp ào tới đến nơi rồi, mà điều đầu tiên đối phương nghĩ đến không phải là chạy trốn, mà là đôi co với mình, có ích gì? Hay là lão làng rồi, tâm lý quá vững vàng?
"Ai hả?" Phương Trì cười khẩy, hỏi ngược lại: "Vừa nãy bảo tôi cởi đồ nằm sấp là ai? Bây giờ cậu hỏi tôi?"
"Tôi…" Lâm Hiểu nhất thời nghẹn lời, nghiến răng giải thích: "Đó là vì quần áo trên người ngài bị ướt mưa, mặc trên người không chỉ làm ướt ga giường, mà vải ướt trơn tôi không dùng được lực, hơn nữa ngài không nằm sấp thì làm sao tôi mát-xa cho ngài được?"
"Không dùng được lực?" Phương Trì ung dung ngồi xuống bệ cửa sổ thấp, hai chân dài bắt chéo duỗi ra, thong thả nói: "Phải, chắc chắn là cởi ra sẽ tiện hơn, hơn nữa —— tư thế cũng đúng."
Chỉ là đối tượng bị đảo ngược thôi.
Lâm Hiểu: "..."
Cậu ngẩn người một lúc, mới hiểu được ý nghĩa câu nói cuối cùng của anh, trong nháy mắt, ngay cả vành tai và cổ cũng đỏ bừng.
Đúng là không thể nói lý!
Đồn cảnh sát khu vực chỉ cách tiệm mát-xa của cậu một con phố, Lâm Hiểu biết cảnh sát sẽ đến ngay, hơn nữa do hoàn cảnh gia đình đặc biệt, vốn dĩ đã là đối tượng được quan tâm trọng điểm ở khu vực này, mỗi dịp lễ tết, cán bộ khu phố và đồng chí cảnh sát còn đến thăm hỏi, nên việc giải thích hiểu lầm cũng chỉ là chuyện vài phút sau đó.
Nhưng lúc này cậu vẫn không nhịn được, như thể bị oan ức… không, chính là bị oan ức, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, nhưng hốc mắt lại càng lúc càng đỏ, trong ký ức, cảm giác nghẹt mũi trước khi khóc đã lâu không xuất hiện lại ùa về.
Vẻ mặt này của cậu, khiến Phương Trì ngẩn người.
Bắt đầu diễn rồi à?
Lâm Hiểu bị mù bẩm sinh do dây thần kinh thị giác đoạn trong phát triển không đầy đủ, nhưng hệ thống tuyến lệ của cậu lại hoàn toàn bình thường, nghĩa là, về mặt "chảy nước mắt", cậu cũng giống như người bình thường —— buồn thì sẽ khóc.
Nhưng lúc này, cậu lại cố gắng kìm nén nước mắt, gần như nghiến răng biện minh cho mình câu cuối cùng.
"Mặc dù tôi không biết điều gì khiến ngài hiểu lầm, nhưng ngài thật sự đã hiểu lầm rồi —— tiệm này là tiệm đàng hoàng, người… người cũng là người đàng hoàng, không có chuyện… chuyện như ngài nói!"
Phương Trì không hề nao núng: "Câu này cậu để dành lát nữa giải thích với cảnh sát đi, còn cả người kia của cậu nữa ——"
Đang nói, cửa kính tiệm mát-xa bị gõ nhẹ hai tiếng, Phương Trì quay đầu nhìn lại, thấy hai cảnh sát đẩy cửa bước vào, trước khi vào còn để ô ở ngoài cửa.
Người đến là phó sở trưởng Trương và cảnh sát Tiểu Vương, đều là người quen của nhà Lâm Hiểu, sau khi vào cửa, nhìn Lâm Hiểu trong tiệm, và chàng trai đeo khẩu trang ngồi bên cửa sổ, sở trưởng Trương lên tiếng.
Và câu nói này, lại khiến Phương Trì ngẩn người.