Động tác đưa khăn giấy lên miệng của Trương Viễn khựng lại, cả người như bị sét đánh, chết lặng bởi chữ "phải" của Phương Trì.
Phương Trì bật cười, thuận miệng nói: "Anh bày ra vẻ mặt gì thế? Nước mắt cảm động sắp rơi xuống khóe miệng rồi kìa?"
Trương Viễn thầm chửi một câu "Đúng là muốn lấy mạng tôi mà!", đưa tay chỉ thẳng vào Phương Trì, tức giận nói: "Cậu... không tỉnh táo à!"
Phương Trì thản nhiên: "Nhảm nhí, không ai hiểu rõ suy nghĩ của em hơn chính em."
"Vậy cậu nói rõ cho anh nghe xem!" Trương Viễn sải bước tới, ngồi phịch xuống ghế sô pha, cố gắng kìm nén giọng nói: "Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào!"
Phương Trì liếc nhìn anh ấy, mở chai nước khoáng, uống một ngụm, giọng điệu thoải mái: "Chuyện này... còn cần phải nghĩ sao? Em thích, em bằng lòng, em muốn, đơn giản vậy thôi."
"Cậu muốn..." Trương Viễn nghẹn lời, trong lòng lo lắng: "Chuyện này, nghĩ thôi là được rồi, nếu cậu thật sự... không được, quá mạo hiểm!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT