Ở cái tuổi tưởng như đã đi quá nửa đời người, vốn nghĩ mình sẽ chẳng làm nên trò trống gì, thì cô lại bất ngờ nhận được một tin tức: năm ấy trong kỳ thi đại học, cô từng đạt thành tích xuất sắc, hoàn toàn có thể đặt chân vào thủ đô mà học.
Thế nhưng, số phận đã bị kẻ khác tráo đổi. Cuộc đời cô bị người ta mạo danh, bị bóp méo không còn nguyên vẹn.
Vì muốn điều tra cho ra lẽ, cô tìm đến Tiêu Thắng Thiên – người đồng hương năm xưa nay đã thăng tiến rất nhanh. Bởi năm đó anh từng nói: “Có chuyện gì, em cứ đến tìm anh.”
Điện thoại vừa kết nối, người nay đã là nhân vật phong vân như anh, không nói hai lời liền xuất hiện, giúp cô lật mở sự thật bị phủ bụi suốt bao năm.
Nhưng ngay khi tất cả sắp được phơi bày, cô lại trọng sinh.
Trở về năm mười bảy tuổi. Khi ấy, cô là thôn hoa nổi tiếng, là tài nữ được cả công xã ca tụng.
Còn Tiêu Thắng Thiên, lúc bấy giờ chỉ là một thiếu niên hoang dã, bướng bỉnh, khiến người ta e sợ mà tránh xa.
Anh ngậm một cọng cỏ đuôi chó trong miệng, đôi mày rậm nhướng cao, ánh mắt đen sáng loáng đầy ngông nghênh nhìn cô cười:
“Tan học rồi về à?”
Trọng sinh một lần nữa, Cố Thanh Khê muốn đi lại con đường cũ, muốn sửa lại cuộc đời từng bị bóp méo, cũng muốn hỏi ra câu mà năm đó vẫn chưa kịp hỏi.
Vì thế, cô khẽ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói:
“Anh cố ý đứng đây chờ em sao?”
Lần đầu tiên trong đời, kẻ không sợ trời, chẳng sợ đất – Tiêu Thắng Thiên – lại đỏ mặt.