Máy bay hạ cánh xuống thủ đô, Cố Thanh Khê hơi khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, ít nhiều không quen.

Tiêu Thắng Thiên nhận ra, liền khẽ đỡ lấy cánh tay cô.

Bước xuống sân bay, đi trong đại sảnh rộng lớn sáng choang, mọi thứ khiến Cố Thanh Khê choáng ngợp, có phần lạ lẫm. Nhưng cánh tay vững chãi của anh lại mang đến cho cô cảm giác yên tâm. Cố Thanh Khê cảm kích liếc nhìn anh:
“Cảm ơn.”

Tiêu Thắng Thiên không nhìn lại, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Không có gì.”

Rất nhanh, một nhóm người mặc vest bảnh bao chạy tới, tất cả đều đến đón Tiêu Thắng Thiên.

Khi họ thấy bên cạnh anh còn có Cố Thanh Khê, rõ ràng ai cũng thoáng ngạc nhiên. Tuy gương mặt vẫn giữ bình thản, nhưng cô cảm nhận rõ, sự xuất hiện của mình thật đột ngột và lạc lõng.

Cô vội vàng rút tay khỏi cánh tay anh.

Tiêu Thắng Thiên khẽ nhướn mắt nhìn, nhưng không nói gì.

Ngay sau đó, dưới sự vây quanh của cả đoàn người, họ đi ra ngoài. Một hàng siêu xe chỉnh tề đậu sẵn, phía xa còn có phóng viên chĩa micro, muốn phỏng vấn anh về quan điểm tại một diễn đàn kinh tế quốc tế nào đó.

Nhìn cảnh tượng ấy, Cố Thanh Khê có cảm giác vừa hợp lý vừa ngoài sức tưởng tượng. Đây giống như một thế giới chỉ có trên TV, hoàn toàn không phải thế giới của cô.

Không lâu sau, đã có người chú ý tới cô. Ánh mắt kinh ngạc, thậm chí có người còn giơ máy ảnh chụp liên tiếp.

Tiêu Thắng Thiên chỉ khẽ liếc mắt với thư ký bên cạnh. Thư ký lập tức bước lên, lấy hết toàn bộ máy ảnh.

Cố Thanh Khê hoảng hốt. Tiêu Thắng Thiên lại trực tiếp nắm tay cô, kéo lên xe.

Chiếc xe là loại siêu sang, nội thất xa hoa khiến Cố Thanh Khê choáng váng. Trước đây cô cũng từng đi nhờ xe hơi, nhưng chưa bao giờ ngồi chiếc nào đầy đủ tiện nghi đến vậy.

“Em sợ à?” – Tiêu Thắng Thiên nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi.

“Không, không có gì…” Cố Thanh Khê vội lắc đầu, “Em chỉ là ngạc nhiên thôi. Trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.”

Trong quá khứ, cô chỉ đứng chen chúc trong đám đông để xem náo nhiệt. Chưa từng nghĩ, có ngày chính mình lại trở thành tâm điểm.

“Vậy thì tốt.” Anh khẽ siết chặt tay cô.

Cố Thanh Khê lúc này mới nhận ra — anh đang nắm tay mình!

Cô giật mình, vội rút lại. Tuy có chút lực cản, nhưng cuối cùng cũng thoát ra được.

“Em thật sự không sao.” Cô cúi đầu, giọng nhỏ đi, “Chỉ sợ làm phiền anh.”

“Anh không thấy phiền.” – Giọng anh khàn, mang theo một chút không vui.

Cố Thanh Khê thoáng xấu hổ. Cô nhớ lại vừa rồi — rõ ràng hai người đều đã lớn tuổi, lại là đồng hương. Anh đỡ hay nắm tay cô, có lẽ chỉ là quan tâm bình thường. Vậy mà phản ứng của cô lại quá mức, như thể cố tình né tránh.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình có phần thất lễ, sợ khiến anh hiểu lầm.

Muốn mở lời nói thêm, nhưng quay sang thì thấy anh đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính, không có ý định trò chuyện.

Thấy vậy, cô chỉ biết im lặng.

--

Dọc đường không ai nói thêm gì. Xe dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa, lập tức có người ra đón.

Theo sắp xếp của Tiêu Thắng Thiên, Cố Thanh Khê được bố trí ở một căn phòng lớn trên tầng ba. Anh hỏi cô có thích không, cô vội đáp “thích”.

Một phòng ngủ rộng bằng cả căn hộ nhỏ nhà cô, làm sao mà không thích cho được? Dù vậy, cô biết rõ nơi này vốn không thuộc về thế giới của mình.

Ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh khiến cô càng thêm bối rối. Anh đối xử với cô quá tốt, quá săn sóc, nhưng chính vì thế mà trong mắt người ngoài, e rằng lại có nhiều suy đoán.

“Em có gì cần, cứ nói.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Ngày kia, anh sẽ đưa em đến trường. Lúc đó em sẽ có câu trả lời.”

“Hả? Anh đã tra ra rồi sao? Người đó là ai?”

“Đến lúc đó em sẽ biết. Giờ anh vẫn cần thêm chứng cứ.” Khi nói đến đây, vẻ mặt anh nghiêm túc hẳn.

“Vâng.” Cố Thanh Khê hơi thất vọng, nhưng trước khí thế của anh, cô không dám hỏi thêm. Chỉ dè dặt thăm dò:
“Có phải… người đó là bạn học của em?”

“Đúng.” Anh gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Em đừng lo, anh sẽ xử lý. Đến lúc đó em chỉ cần xuất hiện, anh nhất định sẽ cho em một lời công bằng.”

“Được.” Ánh mắt Cố Thanh Khê sáng lên.

Tiêu Thắng Thiên chuẩn bị rời đi. Khi tay đã chạm vào nắm cửa, anh lại dừng, quay đầu nhìn.

Trên người cô là bộ đồ ngủ bằng lụa mà anh đã cho người chuẩn bị sẵn. Ánh sáng chiếu xuống, vải mỏng như ôm sát lấy làn da, phác họa đường nét mềm mại.

Dáng vóc cô vẫn y như thuở mười bảy mười tám, tinh tế và dịu dàng. Anh chưa từng nghĩ, trong căn biệt thự tĩnh lặng này, có một ngày sẽ xuất hiện bóng dáng của cô.

Như một giấc mơ vậy.

“Có chuyện gì sao?” Trước ánh mắt nóng rực ấy, mặt Cố Thanh Khê thoáng ửng đỏ.

“Em nghỉ ngơi đi. Chờ chuẩn bị xong, anh sẽ cho người gọi em xuống ăn cơm.”

“Vâng.” Giọng cô nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn.

Anh đi rồi, cô mới ngồi xuống, vẫn còn ngẩn ngơ.

Căn phòng rộng như cung điện khiến cô có cảm giác như đang sống trong mơ.

Cô đi loanh quanh, cuối cùng dừng trước tấm gương lớn.

Trong gương là chính mình — bộ đồ ngủ lụa ôm sát, làm nổi bật từng đường cong.

Cô khẽ chạm lên gương mặt. Lần đầu tiên, cô nhận ra tuổi tác của mình cũng chưa phải quá lớn. Cuộc đời không mấy ưu ái, nhưng thời gian lại còn khá dịu dàng — làn da vẫn hồng hào sáng mịn, vóc dáng chưa từng trải qua sinh nở, vẫn y như cô gái tuổi đôi mươi.

Cô che mặt, lòng đầy tạp niệm. Chẳng hiểu sao, cô lại thấy xấu hổ vì những suy nghĩ mông lung vừa rồi.

“Thật là không biết trời cao đất dày…” Cô tự trách mình.

Nằm xuống chiếc giường rộng rãi, cô mở điện thoại, thấy nhóm bạn cấp ba trên QQ đang ríu rít.

Hồ Thúy Hoa: “Thanh Khê, cậu đến thủ đô à? Sao không nói một tiếng?”

Cố Tú Vân: “Cậu chắc chưa bao giờ đi tàu điện ngầm nhỉ? Tiếc quá hôm nay tớ bận, không thì ra đón cậu.”

Cố Hồng Anh: “Cậu ở đâu? Đừng tiết kiệm quá, phải thuê chỗ tốt một chút. Nhà tớ vừa khuyết bảo mẫu, cậu có thể ở tạm.”

Hồ Thúy Hoa: “Đúng đấy, nhưng chồng tớ không thích người ngoài đến ở, nếu không tớ đã đón cậu rồi.”

Cố Tú Vân: “Thanh Khê chưa từng lên thủ đô, tiếc thật. Nếu năm đó cậu thi đậu đại học thì tốt rồi.”

Cố Hồng Anh: “Đúng vậy, lúc trước còn hẹn nhau leo Vạn Lý Trường Thành nữa. Thanh Khê, sao cậu lại trượt nhỉ?”

Nằm trên chiếc giường xa hoa, nhìn màn hình nhấp nháy tin nhắn, Cố Thanh Khê bỗng không muốn trả lời.

Cô không thể nói cho họ biết mình đang ở nhà Tiêu Thắng Thiên — chuyện này chắc chắn sẽ gây sóng gió.

Thêm nữa, cô bắt đầu đa nghi. Chỉ cần thấy một bạn nữ nào trong nhóm, cô lại nghĩ: có khi nào chính người này đã mạo danh thay thế cô không?

Vậy nên cô chỉ trả lời qua loa vài câu rồi tắt máy.

Cô mở vali, lục lọi rất lâu, cuối cùng tìm được tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba.

Ảnh đã ố vàng, nhưng vẫn nhìn rõ khuôn mặt cô gái mười tám tuổi — mày liễu mắt hạnh, nụ cười nhạt với lúm đồng tiền duyên dáng, gương mặt thanh tú.

Cố Thanh Khê lặng lẽ nhìn tấm ảnh.

Cô nhớ lại năm mười tám tuổi, sau lần thi trượt đại học, suốt một tháng chỉ ở nhà khóc. Đến khi ra ngoài dạo trong rừng, có một chàng trai chặn ngang lối đi.

Đó là một thiếu niên với đôi mắt đen sáng, mày kiếm anh tuấn, mặc bộ áo vải giản dị, đứng trong gió sớm như sắp cất cánh bay đi.

Đó chính là Tiêu Thắng Thiên của tuổi mười tám.

Cô cứ như thế mà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi thôi thúc muốn hỏi anh: tại sao, tại sao ngày đó anh lại chặn đường cô, có phải anh đã cố ý đứng đó, chờ cô đi ngang qua không?

--

Đại sảnh xa hoa lúc này lại trông có phần đơn sơ.

Cô vốn không thích những thứ quá lóa mắt, nên anh đã dặn người dỡ bỏ hết những món trang trí thừa thãi, ngay cả chiếc bàn ăn xa hoa trong phòng ăn cũng đổi thành một chiếc bàn gỗ bình thường.

Màu sắc không quá cầu kỳ, nhưng thanh nhã, dễ chịu, vừa vặn hợp với gu của cô.

Mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, anh lấy ví ra.

Ở ngăn cuối cùng, anh cẩn thận đặt vào đó một tấm ảnh.

Đó là bức ảnh Cố Thanh Khê chụp năm 18 tuổi khi tham gia kỳ thi đại học. Lúc trước, khi rửa ảnh có sáu tấm, một tấm tình cờ rơi ra khỏi phong bì, bị anh nhặt được, rồi từ đó, anh giữ luôn, không bao giờ trả lại cho cô.

Sau này, tấm ảnh ấy đã theo anh suốt hơn hai mươi năm.

Năm đó, quả thật anh cố tình đứng đợi ở con đường nhỏ nơi cô buộc phải đi qua ở nông thôn. Anh đã đợi suốt mười ngày, cuối cùng cũng chờ được cô xuất hiện.

Anh từng hỏi vì sao cô phải đi xem mắt, cô trả lời rằng đối phương có thể cho sính lễ.

Anh nghèo, không có sính lễ, không đủ điều kiện để cưới cô. Cũng chẳng thể nào mặt dày cầu xin cô gả cho một kẻ trắng tay như anh. Thế là anh quay người rời đi.

Anh lên thành phố, làm việc chui kiếm tiền. Anh liều mạng để dành được chút sính lễ, vội vàng quay về, nhưng lại gặp tai nạn xe. Nằm viện ba tháng, đến khi bò dậy chạy về thì cô đã thành vợ người khác.

Mười năm trước, khi chồng cô qua đời, anh nghe tin liền lập tức trở lại.

Anh thử dò hỏi, nhưng cô đã giống như tro tàn nguội lạnh, nói đời này sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn nữa, nói trái tim mình đã theo chồng xuống mộ rồi.

Khi đó, dù ánh mắt cô nhìn về phía anh, nhưng trong đôi mắt ấy hoàn toàn không có bóng dáng anh.

Anh thậm chí còn hoài nghi, có lẽ cô đã quên mất mình là ai.

Cô nói cô sẽ thủ tiết vì người đàn ông kia suốt đời.

Mười năm trôi qua, hôm nay cô vẫn sống một mình, trong nhà treo di ảnh của người chồng đã khuất.

Anh biết số phận mình không may mắn, nhưng cũng nhận ra rằng, anh từng quá kiêu ngạo.

Cho dù cô vẫn sẽ kiên quyết gạt tay anh ra, thì sao chứ? Cho dù bây giờ cô là người không nơi nương tựa, mà anh có chen vào được chút nào, thì đã sao?

Cả hai đều chưa phải quá muộn, mọi thứ bây giờ vẫn còn kịp. Vậy tại sao anh không thử một lần, không tranh thủ một lần?

Nghĩ vậy, đôi mắt Tiêu Thắng Thiên khẽ lóe sáng. Anh im lặng thật lâu, rồi cuối cùng, cẩn thận cất tấm ảnh trở lại ví, sau đó đứng dậy.

Anh muốn tự mình mời cô xuống lầu, cùng nhau dùng bữa tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play