Lúc này, anh vẫn còn mang theo sự hoang dã chưa từng được thuần phục. Không ai có thể tưởng tượng rằng hai mươi năm sau, nét ngang tàng ấy sẽ lắng đọng thành khí chất điềm tĩnh, vững chãi trong bộ vest sang trọng.

Cố Thanh Khê nhìn khuôn mặt vẫn còn non trẻ ấy, bất giác nhớ đến Tiêu Thắng Thiên của nhiều năm sau. Người đàn ông mà chỉ cần một cuộc điện thoại của cô liền vội vã chạy đến, không nói hai lời đã giúp cô điều tra chân tướng.

Mười bảy tuổi, cô gái ấy chưa hiểu những điều này. Khi đó, cô nghĩ đời còn dài, tương lai còn xa, thế giới tràn ngập hy vọng. Cô chưa biết rằng khi gặp khó khăn, để có người sẵn sàng đưa tay kéo mình lên là điều vô cùng quý giá. Nhưng sau khi trải qua tất cả, cô đã hiểu.

Cố Thanh Khê lặng lẽ nhìn Tiêu Thắng Thiên. Kỳ thực tối hôm đó, khi ở nhà anh, cô từng muốn hỏi về rất nhiều chuyện — về bí mật thi đại học bị thế thân năm xưa, về sự thật phía sau mọi việc.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện lên gương mặt kiên nghị mà cô đơn của anh trên chuyến bay hôm nào.

Một người có địa vị hiển hách đến thế, vậy mà vẫn mang theo biết bao tâm sự.

Anh từng nói: “Em thấy một người như anh, ở tuổi này… còn kịp không?”

Nỗi trầm mặc và cô độc trong câu nói ấy khiến nước mắt Cố Thanh Khê chậm rãi dâng đầy khóe mắt.

Còn Tiêu Thắng Thiên, vẫn lặng lẽ nhìn cô.

Nhìn thấy cô như vậy, anh nhíu mày, chăm chú nhìn một lúc lâu mới mở miệng:

“Làm sao thế, ai bắt nạt em à?”

Cố Thanh Khê quay mặt sang chỗ khác, đưa tay lau nhanh nước mắt:

“Không có gì.”

Tiêu Thắng Thiên duỗi chân dài bước xuống, chống từ xe đạp nhảy sang. Chiếc xe liền nghiêng đổ xuống đất.

Anh tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô.

Cùng 17 tuổi, nhưng anh đã cao lớn, cúi xuống liền tạo thành cảm giác áp lực.

“Không ai bắt nạt, vậy sao lại khóc?” Anh nói, rồi lại liếc sang tay cô: “Em đi học, sao không đi xe đạp, cũng chẳng có ai đưa đi?”

Cố Thanh Khê mím môi, tránh ánh mắt anh. Lúc này trời đã bắt đầu tối, thôn xóm phía xa chìm trong vẻ âm u, lặng lẽ.

Cô khẽ nói:

“Không phải… là em tự muốn đi bộ đến trường, coi như rèn luyện…”

Tiêu Thắng Thiên hiển nhiên không tin:

“Trời sắp tối rồi, một mình con gái, còn mang lỉnh kỉnh thế này, đi giữa đồng không mông quạnh… gọi là rèn luyện mà đi đến khóc sao?”

Cố Thanh Khê vội:

“Em không phải khóc vì tủi thân, mà là ——”

Tiêu Thắng Thiên lười nhác ngậm cọng cỏ đuôi chó, mắt liếc nhìn cô đầy hứng thú:

“Là sao? Nói đi?”

Cố Thanh Khê mấp máy môi:

“Là bởi vì nhìn thấy anh, em bỗng dưng cảm thấy…”

Trong đầu cô lại hiện lên ký ức kiếp trước — bóng dáng người đàn ông từng ở thời khắc hiểm nghèo vững vàng nắm lấy tay mình.

Tiêu Thắng Thiên nhướng mày, cười có chút trêu chọc:

“Gì thế, nhìn thấy anh liền sợ đến khóc à?”

Nghe thế, Cố Thanh Khê lại nhớ đến Tiêu Thắng Thiên sau này — người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, luôn dịu dàng khiến người khác thấy an lòng.

Cô nhìn anh, vừa chua xót vừa buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Trên con đường đất lạnh lẽo mờ sương, thiếu nữ má còn vương giọt nước mắt trong suốt, lại đột nhiên cong môi cười khẽ.

Nụ cười dịu dàng, thanh khiết, giống như đoá cúc trắng giữa đông tàn, khiến Tiêu Thắng Thiên thoáng sững sờ.

Anhlặng lẽ nhìn cô, một lúc lâu mới khẽ hỏi:

“Thế em cười cái gì…”

Giọng nói so với lúc nãy lại mang theo chút ngượng ngùng.

Cố Thanh Khê lau giọt nước mắt còn sót, cắn môi đáp:

“Trong lòng em vui, vui thì không được cười sao?”

“Vì sao vui?”

Cố Thanh Khê liếc anh một cái, hờn dỗi:

“Không nói cho anh biết!”

Câu trả lời mang theo chút nũng nịu.

Tiêu Thắng Thiên nhìn cô, lông mày khẽ nhíu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:

“Lên xe.”

Cố Thanh Khê cảnh giác:

“Làm gì?”

Anh đã nhanh nhẹn dựng lại chiếc xe đạp:

“Không lên xe thì định đi bộ à? Em mệt ngất cũng chẳng đến được huyện thành đâu!”

Cố Thanh Khê im lặng, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau.

Cô vừa ngồi xuống, xe liền nặng hẳn.

Tiêu Thắng Thiên nhướng mày, hơi nghiêng đầu trêu:

“Em nặng lắm à nha? Không chừng đè hỏng xe mất, cái này anh còn đi mượn đó.”

Cố Thanh Khê sững người, rồi mặt khẽ đỏ lên. Cô vốn gầy gò, từ nhỏ chưa từng ai nói béo cả! Nhà nghèo, thiếu ăn, sao mà béo được!

Cô lí nhí phản bác:

“Không có đâu…”

Trong lòng lại bối rối, thật sự chưa từng để người ngoài chở mình thế này, liệu có nặng quá không.

Tiêu Thắng Thiên bật cười:

“Anh đùa thôi, thế mà em cũng tin thật à?”

Cố Thanh Khê đỏ mặt, tức đến mức phản bác:

“Anh đừng nói bậy!”

Anh vẫn cười nhàn nhạt, quay đầu nhìn hàng cây khô bên đường, nghe giọng cô hơi hờn dỗi mà khẽ đáp:

“Rồi rồi, coi như anh nói bậy.”

Nói xong, anh đạp xe tiến về phía trước.

Cố Thanh Khê ôm chặt hai túi lương khô lớn, xe đi lắc lư khiến túi vô tình chạm vào chân anh.

“Em lấy cái gì đánh anh thế?” Tiêu Thắng Thiên đột nhiên hỏi.

“Em có đánh đâu, là túi lương khô…” Cố Thanh Khê luống cuống ôm chặt vào lòng: “Mới vô tình chạm phải anh thôi.”

“Sao lại hai túi?”

“Một cái mang cho chị họ, một cái của em.”

“Vậy là cả tuần sống bằng mấy thứ này?”

“Ừ.”

Thực ra, mỗi chủ nhật cô đều mang lương khô lên trường, ở lại sáu ngày, rồi thứ bảy lại về nhà. Một túi như vậy có mười lăm cái bánh, mỗi ngày ăn hai cái rưỡi là đủ.

“Đủ ăn không?”

“Đủ chứ! Có khi còn dư.” Cố Thanh Khê tiết kiệm, ăn rất dè sẻn, uống nhiều nước sôi ở trường để chống đói, mong có thể bớt lại chút ít mang về.

“Đưa đây.”

“Cái gì?”

“Đưa anh.”

Cố Thanh Khê chưa hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa túi lương khô cho anh.

Tiêu Thắng Thiên trực tiếp xách cả hai túi lên, một túi treo ngay trên ghi-đông xe.

Cố Thanh Khê nhìn thấy, khẽ nói:
“Cảm ơn.”

Anh là một người thật sự rất tốt, bây giờ là thế, sau này cũng vẫn thế.

Dù chưa từng kịp tìm hiểu rốt cuộc người đã mạo danh thay thế mình là ai trước khi được trọng sinh, nhưng trong lòng vẫn thật sự biết ơn anh.

Tiêu Thắng Thiên nhìn hai túi lương khô, hỏi:
“Cái nào là của em?”

Mặt Cố Thanh Khê ửng đỏ:
“Cái màu đỏ.”

Gia cảnh bên nhà cô vốn không khá giả bằng nhà bác cả. Bình thường cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng lúc này — một túi cao lương, một túi bột ngô — lại càng khiến sự chênh lệch hiện rõ mồn một.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cũng không để tâm. Nhưng đối diện với Tiêu Thắng Thiên, trong lòng luôn có chút ngượng ngùng.

Cảm giác ấy giống như sau này, khi người đàn ông có gia sản hàng chục tỷ kia bước vào căn phòng nhỏ bé, tằn tiện của mình vậy.

Thế nhưng Tiêu Thắng Thiên chẳng mảy may để ý, bỗng hỏi:
“Em không giận anh à?”

Cố Thanh Khê đáp ngay:
“Em đâu có giận anh ——”

Nhưng vừa dứt lời, liền khựng lại, bừng tỉnh.

Trong đầu thoáng hiện về cảnh hai tháng trước, khi thời tiết còn chưa lạnh như bây giờ, mặt sông vẫn chưa đóng băng. Hôm đó, gánh một bó cỏ lau đi ngang qua bờ sông, bất chợt nghe tiếng nước loáng choáng, vô tình liếc mắt nhìn, liền thấy anh đang bơi giữa dòng.

Dưới ánh nắng, những bông lau trắng bạc nghiêng ngả theo gió, đẹp đến tựa như một bức tranh thơ. Nước trong suốt tung bọt trắng xóa, cánh tay khỏe mạnh của chàng trai ẩn hiện dưới dòng nước.

Cố Thanh Khê lúc ấy đỏ mặt đến nỗi không dám nhìn nữa, vội vàng quay đi.

Nhưng không ngờ, anh lại dừng lại, đưa tay lau nước trên mặt, rồi mỉm cười gọi thẳng tên.

Hơn nữa, cái cách anh gọi thẳng tên, không kèm họ, nghe cứ như hai người thân quen lắm vậy.

Lúc đó Cố Thanh Khê tức đến phát điên, chỉ cảm thấy người này rõ ràng đang trêu ghẹo!

Cắn môi, cô không dám liếc anh thêm cái nào, chỉ hậm hực nhấc chân định bỏ đi.

Thế nhưng mới đi được hai bước, phía sau vang lên giọng cười khẽ, kèm theo câu ngâm nga:
“Cỏ lau rì rào, sương sớm vừa lên. Người ta mong nhớ, đang ở bên kia bờ.”

Mặt Cố Thanh Khê đỏ bừng như lửa đốt.

Quả thật là cố tình trêu chọc!

Nếu lúc ấy có ai nhìn thấy, chỉ cần tố lên đại đội sản xuất hay công xã, thì cái kiểu “chọc ghẹo con gái” này cũng đủ để anh bị bắt lại.

Cắn răng nghiến lợi, cô tức đến mức cả bó cỏ lau cũng bị lắc lư theo, nhưng vẫn chẳng dám nói gì, chỉ cuống quýt rời đi.

Đêm đó, cô giận đến mức ngủ không yên, nhưng dĩ nhiên không dám kể cho người nhà biết.

Tiêu Thắng Thiên… gia cảnh vốn không tốt, thành phần cũng chẳng ra gì, từng vì vậy mà chịu đủ cảnh khó khăn. Hai năm trước, bà nội – người thân duy nhất – cũng qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình anh. Lớn lên thành thiếu niên mười bảy tuổi, tính tình ngang ngược, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất. Mái tóc đen rối bời và nắm đấm ngông cuồng kia, muốn làm gì thì làm. Đừng nói cán bộ đại đội, ngay cả cán bộ công xã cũng phải dè chừng, chỉ mong yên chuyện chứ chẳng dám động vào.

Mà anh cũng đâu phải hạng vô dụng. Hôm nay có thể chạy lên huyện uống rượu, ngày mai lại kéo bạn bè đi khắp nơi xoay sở chuyện này chuyện kia. Dù chỉ là một thiếu niên còn chưa mọc hết râu, bè bạn giang hồ lại không ít. Thậm chí hè năm nay, cái máy bơm nước của thôn cũng là nhờ anh tìm cách lo liệu.

Cố Thanh Khê khi đó dĩ nhiên chẳng muốn dây dưa, chỉ mong tránh thật xa.

May thay, sau này lúc đi làm đồng, cũng hiếm khi chạm mặt. Dù thỉnh thoảng gặp, anh chỉ lạnh lùng xa cách, cứ như chuyện lần đó chưa từng xảy ra. Cô mới thở phào, cho rằng chắc chỉ là một phút bốc đồng trêu ghẹo mà thôi.

Chuyện ấy, về sau, gần như cô đã quên sạch. Biết bao biến cố ập đến, làm gì còn tâm trí nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng lúc này, khi Tiêu Thắng Thiên bất chợt nhắc đến, ký ức kia bỗng sống lại, rõ mồn một.

Cô nhớ ra rồi — thì ra từng có chuyện như thế.

Nghĩ đến dáng vẻ chín chắn, trầm ổn, nho nhã của anh sau này, thật khó mà tưởng tượng nổi hồi trẻ anh lại từng đứng giữa cánh đồng lau, nửa người trần, cười đùa trêu ghẹo như thế.

Cố Thanh Khê lặng im, không nói một lời.

Thiếu niên phía trước hơi nghiêng đầu, giọng nói pha lẫn trong gió:
“Thật sự giận hả?”

Âm thanh bị gió cuốn đi, đến bên tai đã trở nên thấp, thấp đến mức khiến cô bất giác cảm thấy… anh đang chột dạ.

Cô ngồi nghiêng trên yên sau xe, mím môi, rồi khẽ cười nhìn về phía xa.

Phía trước, một nấm mộ nhỏ hiện ra.

Mấy năm trước, trong huyện từng rộ lên phong trào “bài trừ mê tín”, bao ngôi mộ đều bị san bằng. Giờ có vẻ phong trào ấy đã lắng xuống, nên có người thử lén dựng lại mộ, nhưng cũng không dám xây to, chỉ là một ụ đất nhỏ.

Bên mộ, tro tàn của giấy tiền bị gió thổi tung, phiêu tán trong không trung.

Cố Thanh Khê vẫn lặng im.

Tiêu Thắng Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn.

Chân anh duỗi dài chạm đất, đôi giày đen đạp mạnh lên băng giá rạn nứt, khiến chiếc xe khựng lại.

Lúc này, anh mới quay đầu nhìn thẳng cô.

Ánh mắt tìm tòi của chàng trai dừng lại trên gương mặt đối diện. Rõ ràng gió đông lạnh buốt, vậy mà cô lại cảm thấy má mình nóng lên, một lớp hơi ấm mỏng lan dần.

“Em ——” trong gió lạnh, thiếu niên ngây ngô hơi nhướng đôi mày rậm, hỏi khẽ:
“Sao không nói gì hết?”

Giọng anh trầm khàn, nặng nề, nghe như nghẹn lại nơi cổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play