Văn án:
Mỗi lần hôn anh, bốn mùa trong năm như trở nên rực rỡ hơn, còn tôi thì ngập tràn rung động.
Giữa chúng tôi là một trò chơi ngây ngô, từ đầu Trần Vọng Trì đã không cho tôi hút thuốc. Nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, anh sẽ nắm lấy cằm tôi, nghiêng đầu áp môi mình lên. Một nụ hôn sâu đến nghẹt thở, anh phủ kín môi tôi, dán chặt đến mức không thể rời. Đôi môi anh khô khốc nhưng vẫn mang theo dư vị của làn khói thuốc, chậm rãi lướt dọc theo khoang miệng tôi, như sương khói vấn vít len lỏi vào tận phổi, mang theo hương vị riêng biệt của Trần Vọng Trì.
Thi thoảng tôi lén hút một điếu, nếu bị anh bắt gặp, anh sẽ tự mình chạm môi tôi, khẽ nói:
“Cạn ly nhé.”
“Trẻ con chỉ được uống một chén thôi.”
Rõ ràng anh chỉ hơn tôi đúng một tuổi, vậy mà lúc nào cũng ra vẻ người lớn.
---
Thể loại: HE, thanh xuân – nông thôn – đô thị
Tag: Hiện đại, đô thị, điền viên, gương vỡ lại lành, đời thường, hiện thực hướng, kết thúc có hậu (HE)
Góc nhìn chính: Trần Thành Hạ
Nhân vật hỗ trợ: Trần Vọng Trì
Một câu tóm tắt: Có gió thổi ngang qua.
Thông điệp: Đừng chờ gió đến – hãy tự mình đuổi theo gió.
Nguồn convert: Wikidich