2
Năm 2004 xuân, ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ tôi cuối cùng cũng không thể tiếp tục chịu đựng một cuộc hôn nhân không còn tình yêu, bà lựa chọn ly hôn. Quyết định ấy đã giáng một đòn nặng nề xuống cha tôi — một người đàn ông bị ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng phong kiến, chật hẹp và bảo thủ. Ông ta uống rượu trong căn phòng tối tăm, uống đến mức trời đất quay cuồng, mặt đỏ gay như lên cơn sốt. Từ miệng ông bật ra những lời lẽ cay độc, dơ bẩn tích tụ cả nửa đời người. Cuối cùng, ông ôm cái chai rượu trống rỗng vào lòng, nghẹn ngào gọi tên mẹ tôi.
Mẹ tôi chưa từng yêu ông. Trước kia, nhờ chút điều kiện gia đình có phần nổi trội, cha tôi được ông bà ngoại đồng ý gả mẹ cho, chỉ một lễ hỏi đơn giản, bà — khi ấy mới mười chín tuổi — đã bị đưa vào mộ phần kéo dài mười mấy năm mang tên hôn nhân. Tiếng chiêng trống, kèn sáo tưng bừng của hôn lễ năm xưa như phong kín tiếng khóc nghẹn nơi cổ họng.
Tôi không được gặp mẹ lần cuối. Bà hận tôi sâu sắc. Mỗi khi nhớ lại mối quan hệ giữa tôi và mẹ, tôi luôn có cảm giác như bà là một cành khô cố vươn lên giữa trời, còn tôi là sợi dây leo quấn quanh thân bà, khiến bà càng thêm kiệt quệ.
Những ngày tháng ấy ẩm mốc và u tối. Mùi ẩm mốc lan khắp căn phòng chật chội, các loại nấm mốc khác nhau trôi nổi dưới ánh mặt trời tàn tạ. Chỉ cần hít một hơi sâu cũng đủ khiến người ta như rơi vào ác mộng mê man.
Tôi từng nuôi một con cá hồng đuôi rất nhỏ, tình cờ gặp nó ở một gánh hàng rong đầu đường. Cái đuôi đỏ như máu của nó thật đẹp mắt. Tôi đặt bể cá trên ban công, suốt ngày ghé người qua ngắm. Nó bơi lên, vẫy đuôi mềm mại, hoặc chầm chậm xoay mình quanh bể cá nhỏ hẹp. Vì nó rất nhát, nên mỗi khi tôi đến gần, nó lại bơi xuống đáy, trốn vào bụi thủy sinh màu lục đậm, như đang cố thoát khỏi ánh nhìn của tôi.
Tôi đối diện với nó qua lớp kính của bể cá, một loại cộng minh không tên dần dần sinh ra giữa chúng tôi. Rất nhiều lần, tôi đã muốn thả nó về với thiên nhiên, nhưng mỗi lần như thế, cuối cùng tôi chỉ thay nước cho nó, rồi cho nó ăn. Tôi ích kỷ, lạnh nhạt, coi nó như một người bạn đồng hành, không hơn.
Nó há miệng, quẫy đuôi, nuốt chửng thức ăn tan ra trong làn nước.
Trần Vọng Trì từng bảo tôi đừng luôn dán mắt vào bể cá nhìn chằm chằm nó.
Tôi hỏi tại sao, hắn không chịu nói.
Lúc đó, ba tôi đã bắt đầu tỏ rõ tình ý với mẹ của Trần Vọng Trì.
Người đàn ông từng say rượu rồi nổi nóng, bây giờ đã biến mất không còn tung tích. Ông bắt đầu để ý đến việc cạo sạch râu ria xung quanh môi, lôi từ dưới đáy tủ ra một đôi giày da màu đen đã ám mùi ẩm mốc. Ngón tay ông vụng về chà rửa phần gót giày, rồi dùng ánh mắt rất thành kính để ngắm nghía dáng vẻ thời trẻ của mình trong gương, sau đó cẩn thận xỏ đôi giày ấy vào, đi tới đi lui trong nhà.
Tiếng đế giày gõ xuống nền đất, vang lên như những hạt bàn tính va vào nhau, lách cách từng hồi, từng hồi, từ nhà tôi vọng sang tận nhà Trần Vọng Trì.
Chỉ mới nửa năm thôi, ông ấy đã từ vùng đất hoang đầy bụi cát đi về phía cánh đồng xanh mướt, ẩm ướt. Trước kia ông chẳng biết bên ngoài bức tường kia là gì, đến khi leo qua mới phát hiện ra đó là cả một cánh đồng rộng lớn, nơi hoa nở rộ rực rỡ.
Ông yêu mẹ của Trần Vọng Trì – một góa phụ xinh đẹp, đa tình.
Về chuyện này, ông chưa từng kể cho tôi.
Khi ánh trăng bò lên mái nhà, ông hào hứng trèo lên bức tường thấp ấy, dù có trượt ngã cũng không màng, vì phía sau bức màn lam ấy, đã sẵn có một giấc mộng dịu dàng đợi ông.
Tôi và Trần Vọng Trì ngồi xổm phía sau nhà, lặng lẽ nghe những âm thanh trong căn phòng đó truyền ra – từng đợt, từng đợt. Gương mặt Trần Vọng Trì không có cảm xúc, không giống tôi nhíu mày bất an. Tôi hỏi hắn: “Nam nữ lên giường cảm giác thế nào? Nếu đã thoải mái thì sao lại phải r*n rỉ như đau đớn? Nếu không thoải mái, vì sao lại có nhiều người mê mẩn như thế? Cấu tạo cơ thể con người kỳ lạ đến mức nào vậy?”
Hắn chỉ nói vài chữ, không thật lòng trả lời.
Âm thanh trong phòng lúc có lúc không, đôi khi vang lên tiếng cười, tiếng mắng nhẹ. Tôi và Trần Vọng Trì như đang trôi nổi giữa đại dương, con thuyền nhỏ chao đảo, dần dần xa khỏi bờ. Một loại khát vọng khó tả từ bốn phía ập đến lấp kín người tôi. Khoảnh khắc đó, trong thân thể tôi như có dòng nước cuộn trào, sinh mệnh như một lần nữa từ đó trỗi dậy, ướt đẫm cả áo của Trần Vọng Trì.
Khi những âm thanh lay động ấy cuối cùng cũng lặng xuống, tôi bất chợt quay sang hỏi:
“làm t*nh là cảm giác thế nào?”
Gương mặt Trần Vọng Trì dưới ánh trăng trầm lặng, ánh mắt đen sẫm kia như vừa nghiêm túc vừa trêu đùa nhìn tôi, như đang dụ dỗ. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, làn gió biển ẩm ướt lướt qua người, tôi cảm thấy có một cơn run nhẹ nhàng lan dần khắp cơ thể, huyệt thái dương giật thình thịch như một nốt nhạc bất an. Những âm thanh gợi tình trong phòng vừa rồi giờ như hiện lên rõ mồn một, lột trần toàn bộ ham muốn tôi từng lờ mờ cảm nhận.
Khi tôi lờ mờ hiểu ra đó là thứ gì, tôi lập tức rũ bỏ hình bóng cha mình đang thỏa mãn thở dốc sau lưng, run rẩy đứng lên. Trái tim đang run lên bần bật ấy bị ánh trăng rọi chiếu, như vỡ tan thành từng mảnh.
“Nam với nam cũng có thể làm t*nh,” Trần Vọng Trì nhìn tôi, nói,
“Sao ngươi không hỏi thử: nam với nam làm t*nh thì cảm giác ra sao?”
Tôi không biết.
Cỏ dại mọc đầy bên bờ, mùi chua nhẹ lan tỏa khắp người tôi. Tôi là một con chim rơi xuống khi bay ngang qua khu rừng rậm mang tên Trần Vọng Trì. Chỉ có chim mới biết rừng về đêm hoang vắng đến chừng nào. Nhưng khu rừng ấy lại bao dung con chim non ngu ngơ, bằng chính sự hoang vắng của nó.
Ánh mắt hắn vẫn luôn cứng rắn như thế.
Tôi chỉ lặp lại một câu: “Tôi không biết.”
Tôi không biết lời nói của Trần Vọng Trì có hàm ý gì.
Cũng không biết dục vọng tôi cảm thấy khi ấy, có phải là dục vọng hướng về người cùng giới hay không.
Cỏ dại và dây leo thiêu đốt điên cuồng trong cái nắng hè, thiêu cùng một lúc với thứ cộng minh vô danh mà tôi dành cho con cá đuôi đỏ, và cả cảm giác không muốn rời xa Trần Vọng Trì.