3
Cha tôi dạo gần đó bắt đầu ra ngoài nhiều hơn vào buổi tối. Không chỉ buổi tối, thỉnh thoảng trên đường tan học về nhà, tôi còn có thể thấy bóng lưng căng thẳng của ông giữa cánh đồng xanh mướt.
Dưới ánh nắng gay gắt chiếu rọi, bóng lưng rám nắng của ông ánh lên một màu vàng sậm. Ông ra sức lau mồ hôi, mỉm cười ngây ngô với một người phụ nữ nào đó. Mùi thuốc trừ sâu nồng nặc lan khắp không gian, người phụ nữ da trắng mịn mở nắp bình, đưa cho ông một chiếc khăn tay màu vàng nhạt. Người đàn ông nhắm mắt tận hưởng cảm giác được lau mồ hôi, sau đó liền cúi sát mặt lại gần.
Người phụ nữ đó mặc một chiếc váy dài bằng vải sa hoa văn nhỏ màu đỏ, đi đôi giày vải đen, tóc thắt bím đen nhánh. Khi cô ta ngẩng mắt nhìn về phía cha tôi, tôi bất giác nhớ tới Trần Vọng Trì.
Mỹ luôn có những điểm giống nhau.
Sách từng nói, trong thế giới tự nhiên, giống đực thường dùng đủ mọi cách để theo đuổi bạn tình, còn giống cái sẽ chọn ra một trong số nhiều kẻ theo đuổi. Vì thế, diện mạo của giống đực thường nổi bật hơn.
Tôi không biết điều đó có thật không. Nhưng khi quan sát con người, tôi lại thấy không hẳn vậy.
Cha tôi không đẹp trai, dáng người thấp bé, khuôn mặt thô kệch, vậy mà ông vẫn yêu mẹ của Trần Vọng Trì – một người phụ nữ xinh đẹp. Khi cô ấy từ chối hết những người đàn ông tốt hơn mà chọn lấy ông, cha tôi như bừng tỉnh sống lại thanh xuân lần thứ hai, dốc hết tâm trí vào mối quan hệ đó, gần như quên mất ông vẫn còn một đứa con trai hơn mười tuổi. Lúc đầu họ còn lén lút vào buổi tối, nhưng sau đó thì không buồn che giấu nữa, mặc kệ lời gièm pha của thiên hạ, công khai tay trong tay ra vào. Vì thế, tôi và Trần Vọng Trì không ít lần chạm mặt nhau vào ban đêm.
Khi ấy, cả hai chúng tôi đều là những đứa con bị bỏ rơi, bị thiên hạ gọi là “con hoang”.
Chúng tôi không đi học, trốn học là chuyện bình thường. Trần Vọng Trì là khách quen của tiệm net trong thị trấn, nơi đó tụ tập đủ kiểu trò chơi mới lạ nhất. Theo chân cậu ấy, tôi học chơi game, cũng học luôn cách hút thuốc.
Chính lúc đó, tôi mới biết Trần Vọng Trì hút thuốc. Và cũng chính lúc đó, tôi mới hiểu được cậu ấy cô đơn đến nhường nào.
Cậu ấy hút loại thuốc lá rẻ tiền, mùi vị khô khốc, màu sắc vàng úa. Khói thuốc bay lên rồi tản ra trong không khí, giống như cuộc đời mờ mịt của chúng tôi cũng hóa thành một màu vàng úa như vỏ cam bị nướng cháy. Gần sáng, tiệm net vắng tanh. Tôi và cậu ấy ngồi xổm trước cửa, lắng nghe tiếng mưa hè như trút nước. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen đặc, còn cậu ấy thì vô định nhìn về phía xa xăm. Thỉnh thoảng ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh đèn vàng ố từ bóng đèn cũ dưới mái hiên kéo dài, chiếu lên gương mặt cả hai.
Tàn thuốc rơi xuống đất, không ai trong chúng tôi lên tiếng.
Cho đến khi tiếng mưa lớn hơn, tôi mới mở lời:
“Cho tôi hút một hơi được không?”
Trần Vọng Trì cắn điếu thuốc trong miệng, ngước mắt nhìn tôi. Cậu ấy im lặng, rồi kẹp điếu thuốc đó đưa sang cho tôi.
Tôi đưa tay ra đón điếu thuốc, nhưng cậu ấy lại hạ tay xuống, nói:
“Chỉ lần này thôi.”
Có những chuyện, một khi đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại được. Giống như cha tôi, sau khi nếm trải ôn nhu hương thì không thể nào buông tay. Tôi và cậu ấy cũng giống như vậy.
Tôi chỉ nói với Trần Vọng Trì rằng tôi muốn thử xem hương vị thế nào.
Cậu ấy khẽ cười – có thể là cười, cũng có thể không. Khi môi tôi vừa chạm vào phần cuối điếu thuốc, cậu ấy đã nhanh tay cầm đi.
Điếu thuốc bị cắn ướt sũng, môi tôi khô khốc, tôi cảm nhận rõ tất cả điều đó.
“Lần sau đi.”
Cậu ấy dùng giọng như đang dỗ dành một đứa trẻ để nói với tôi.
“Tôi không có thuốc nữa.”
Tôi nói tôi sẽ đi mua.
Tiệm net đã sớm đóng cửa, các cửa hàng ven đường cũng đã kéo rèm, chẳng còn ánh sáng nào thừa thãi. Ngũ quan của Trần Vọng Trì hiện ra mờ nhòa trong tiếng mưa rơi, chẳng bao lâu sau, tôi lại ngửi thấy mùi thuốc lá khô vàng như vỏ cam chín.
Cậu ấy nhét điếu thuốc còn lại vào miệng tôi, rồi đột nhiên hỏi:
“Có phải cậu muốn hôn tôi không?”
Vị thuốc đậm nồng đến sặc người, phần cuối ướt át của điếu thuốc lướt qua khoang miệng tôi, mang lại một cảm giác khó kiềm chế – vừa kích thích, vừa rạo rực. Giống như chính điếu thuốc đó đang âm thầm kích động một loại dục vọng không tên.
Tôi nhìn vào đôi mắt cậu ấy – đôi mắt quá mức xinh đẹp, giống hệt như mắt mẹ cậu, nhưng trong đó tôi không thấy chút cảm xúc yêu đương nào như ở người mẹ ấy.
Tôi nghĩ, tôi không thể trở thành người như cha tôi.
Trần Vọng Trì đã vạch trần lòng tự trọng yếu ớt của tôi, dễ dàng như lật bàn tay, khiến tôi mất thăng bằng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt ghen tị với người đàn ông trung niên đen nhẻm ngây ngô đang cười – cha tôi. Nhớ lại ông và mẹ của Trần Vọng Trì, tôi cảm thấy ghê tởm. Nhưng từ chính sự ghê tởm ấy lại trào ra một cơn ghen làm tôi phát điên. Trần Vọng Trì hoàn toàn không hiểu sự dằn vặt và khổ sở trong tôi. Lúc đó, tôi đã quên mất rằng – tôi và cậu ấy đều là những đứa con hoang phiêu bạt.
Tôi cắn nửa điếu thuốc, đờ đẫn nhìn cậu ấy, không biết phải trả lời thế nào.
Hút thuốc và hôn môi thật sự rất giống nhau. Môi chúng tôi cùng chạm đến một vùng – nước bọt khiến nơi đó ướt đẫm. Tôi cố nén cơn sặc, hít sâu làn khói khô vàng ấy vào phổi, đầu lưỡi quấn chặt quanh phần cuối của điếu thuốc, tựa như đang chạm đến môi của Trần Vọng Trì.
Rồi cậu ấy cúi người, nghiêng sát về phía tôi. Cậu ấy nhìn tôi từ trên xuống, bắt tôi lựa chọn giữa việc học hút thuốc hay học hôn môi.
Tôi nhớ đến trò chơi giao phối trong thế giới động vật – khi con cái chọn con đực để làm cha. Còn tôi, trong khoảnh khắc ấy, là người được chọn giữa hút thuốc và hôn.
Nhưng Trần Vọng Trì không hề nói cho tôi biết – thì ra, hôn môi cũng cần phải học.
Sự ướt át bủa vây lấy tôi, khiến tôi không phân biệt nổi đó là hơi thở hay máu đang trào ra từ trong thân thể. Khi môi cậu ấy chạm lên, tôi bắt đầu nghĩ về con cá đuôi đỏ trong bể, không biết nó có đang vẫy đuôi tung tăng; cha tôi có còn đang đắm chìm trong tấm rèm xanh lơ kia; và liệu Trần Vọng Trì có đang nhìn tôi bằng ánh mắt mà mẹ cậu ấy từng nhìn cha tôi?
Tiếng mưa rơi nhỏ dần. Trần Vọng Trì dùng tay che tai tôi lại, để tôi tập trung vào nụ hôn.
Tôi không nghe thấy âm thanh phát ra khi chúng tôi hôn, nhưng tôi nghe rõ ràng cậu ấy nói:
“Giống như…”
Sau khi thở dốc rất lâu, tôi hỏi cậu ấy: “Giống như cái gì?”
“Ánh mắt của cậu lúc này… giống với khi cậu từng hỏi tôi ‘làm t*nh là cảm giác gì’.”
Thì ra cậu ấy vẫn còn nhớ.
Rồi tôi lại bắt đầu suy nghĩ – trong trò chơi tìm bạn đời đó, tôi và Trần Vọng Trì rốt cuộc đóng vai trò gì?
—
Con cá đuôi đỏ của tôi chết vào năm thứ hai tôi nuôi nó. Cái đuôi đẹp như chiếc quạt xếp lại, rũ xuống. Lúc mua, người bán đã nói loại cá này tuổi thọ ngắn. Tôi không ngờ lại ngắn đến thế. Có lẽ những thứ đẹp đẽ luôn không kéo dài lâu. Tôi vẫn thay nước bể pha lê vài ngày một lần, vẫn dựa vào ban công nhìn vào bên trong, ngắm rong rêu và đá sỏi. Mặt nước tĩnh lặng không phản chiếu hình bóng tôi – tôi chính là con cá trong đó.
Còn Trần Vọng Trì là người bên ngoài bể.
Khi đó, chúng tôi thường chạy đến khu rừng bào đồng sau nhà. Lợi dụng việc người lớn lén gặp nhau làm cái cớ để hôn nhau – tự nhiên như chuyện thường ngày. Trần Vọng Trì châm điếu thuốc, tôi giành lấy, cậu ấy liền thuận tay hút một hơi từ tay tôi, rồi đè đầu tôi hôn xuống. Khoang miệng của chúng tôi như một con thuyền đưa đò – vị thuốc lá khô vàng như vỏ cam chảy từ miệng người này sang người kia. Trong những nụ hôn ấy, tôi như thấy vô số lần mặt trời lặn trên biển. Không lâu sau đó, áo của cậu ấy sẽ nằm dưới thân tôi, những chiếc lá sắc nhọn cắt vào da thịt, cổ chân chúng tôi xuất hiện những vệt đỏ như hoa máu.
Tôi và cậu ấy đều là màu xanh lục.
Động vật, sau khi tìm được bạn đời, sẽ nhanh chóng thực hiện bản năng sinh sản. Chúng kéo dài sinh mệnh theo quy luật tự nhiên.
Quyển sách từng nhắc đến việc có một số loài động vật có bạn đời đồng tính. Vậy tôi và Trần Vọng Trì là mối quan hệ gì?
Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để suy nghĩ câu trả lời, cố gắng áp dụng những quy luật tự nhiên tôi từng học lên mối quan hệ giữa chúng tôi. Nóng lòng đến mức bồn chồn, chỉ muốn tìm ra tính hợp lý cho nụ hôn và hành vi mang màu sắc dục vọng giữa hai người con trai. Trong khoảng thời gian đó, tôi trở nên cuồng loạn, vô thức đá văng đôi giày da đen của cha – thứ từng đưa ông đến mùa xuân của mình.
Tôi bị cha đánh cho một trận ra trò. Cuối cùng, ông ngồi sụp xuống bên cạnh tôi, yếu ớt xin lỗi.
Ông rất giống con cá đuôi đỏ đã chết ấy.
Chúng tôi đều vậy.
Sau đó, tôi mang quyển sách đến tìm Trần Vọng Trì, hỏi cậu ấy: “Chúng ta… có giống mấy loài động vật đó không?”
Cậu ấy lắc đầu, rồi nhìn tôi rất lâu, nói:
“Cậu không nên có kiểu nghi vấn đó.”
Cậu ấy không muốn nói thêm, tôi cũng không hỏi nữa.
Thật ra tôi cũng không biết – liệu giữa tôi và Trần Vọng Trì có thể xem là bạn đời? Có lẽ việc tôi học hôn, học làm t*nh… cũng chẳng khác gì học hút thuốc. Có lẽ, tôi vốn không biết tình yêu là gì.
Sau khi hỏi Trần Vọng Trì xong, tôi rất lâu không tìm đến cậu ấy nữa. Tôi rút vào phòng, giống như cha tôi trước đây – chìm trong những suy tư đau đớn. Cha suy nghĩ vì sao mẹ bỏ ông. Còn tôi thì nghĩ – giữa tôi và Trần Vọng Trì, có phải là yêu? Tôi bị vây hãm trong những câu hỏi của chính mình, tại sao những quy luật tự nhiên hợp lý đó lại không thể tìm thấy lời giải trong xã hội loài người?
Định nghĩa mối quan hệ giữa tôi và Trần Vọng Trì, liệu có tình yêu tồn tại trong đó hay không – tôi cần phải tìm ra đáp án. Nếu không, tôi sẽ mãi không thể thoát khỏi sự ẩm ướt ấy.