Lạc Từ là học bá vạn người mê của Bắc viện, tính cách lạnh nhạt, giống như đóa hoa cao lãnh trên núi, không ai với tới được. Nhưng không ai biết rằng ngay từ đầu năm lớp 10, cậu đã yêu thầm Khương Húc, giáo bá Nam viện. Chỉ là tính tình cậu kiêu ngạo, lại không thích cái kiểu suốt ngày trêu chọc con gái của giáo bá, nên vẫn luôn không chịu tỏ tình.
Cho đến khi hai viện Nam - Bắc sáp nhập thành một trường, Khương Húc lại dám chủ động tán tỉnh cậu!
Một hôm trời mưa, Khương Húc nhét một tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng ngông nghênh đi đến trước mặt cậu:
"Lớp trưởng, nếu không mang ô thì anh che cho cậu nhé?"
Lạc Từ lạnh lùng từ chối:
"Không cần, tôi có mang."
Vừa nói, tay lại thò vào cặp, dùng sức mạnh tay bẻ gãy luôn cả khung ô.
Cậu bung ô ra, nhìn thấy khung bị gãy, hàng mày đẹp nhíu lại:
"Sao lại gãy rồi?"
Khương Húc lập tức bung ô của mình, giơ lên che cho cậu:
"Gãy rồi thì đúng lúc, để anh che cho."
Lạc Từ giả vờ bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Thôi thì cứ để hắn che một lát đi, dù sao cậu cũng sẽ không vì thế mà thích hắn thêm đâu!
* * *
Khương Húc đã thích Lạc Từ từ năm lớp 9, nhưng Lạc Từ lại quá lạnh lùng, quá hoàn hảo, khiến hắn lần đầu tiên vì sợ thất bại mà không dám thổ lộ. Suy nghĩ mãi, hắn bày ra một cách ngốc nghếch: Biến mình thành một tên lăng nhăng suốt ngày đi trêu gái.
Cuối cùng cũng có tiếng là hoa hoa công tử, trường lại vừa sáp nhập, hắn liền bắt đầu thăm dò rồi tiến gần đến cậu.
Một hôm trời mưa, Khương Húc cuối cùng cũng thực hiện được mơ ước che ô cho Lạc Từ. Nhìn thiếu niên xinh đẹp đứng dưới ô, tim hắn đập như trống trận:
"Vợ nhỏ của mình thật là đẹp mắt!"
* * *
Ngoài miệng không đứng đắn kỳ thật không dám thổ lộ túng phê công x mặt ngoài cao lãnh kỳ thật ngạo kiều tiểu khả ái thụ