Có một nam sinh vóc dáng cao gầy đang đứng trước mặt giáo viên nước ngoài, nói gì đó bằng tiếng Anh. Toàn bộ cuộc đối thoại đều bằng tiếng Anh, mà học sinh dốt tiếng Anh như Khương Húc thì nghe không hiểu gì, chỉ cảm thấy tiếng Anh cậu nói nghe cực kỳ êm tai.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại bước lên phía trước mấy bước, trốn sau một gốc cây lớn, lén quay đầu nhìn về phía nam sinh ấy.
Chỉ một cái liếc mắt, hắn lập tức đứng sững tại chỗ.
Nam sinh ấy quá đẹp, như một tiểu vương tử bước ra từ trong tranh. Không biết là vì làn da cậu quá trắng hay ánh mắt quá đỗi lạnh nhạt, tổng thể toát lên một nét sạch sẽ đến lạ, tựa như đóa sen mọc lên từ bùn mà chẳng vương chút bụi trần.
Khương Húc cũng không biết mình đã nhìn cậu bao lâu, mãi đến khi bị cuộc gọi từ anh họ đánh thức, hỏi hắn sao còn chưa đến nơi.
Nam sinh kia đã cùng giáo viên bước vào lớp học. Khương Húc đành phải cất đi sự kinh diễm trong lòng, trước tiên đến tìm anh họ đánh bóng rổ. Sau khi chơi xong quay lại, hắn giả vờ thản nhiên hỏi anh họ về nam sinh ấy.
“Em nói Lạc Từ á? Đó là học bá top đầu bên cấp hai đấy, còn là hotboy của cả trường mình nữa cơ. Đẹp trai lắm, xinh như con gái vậy. Nhưng người ta lạnh lùng lắm, bất kể nam hay nữ, ai tỏ tình với cậu ta cũng thất bại. Nghe đâu có người còn suýt trầm cảm vì cậu ta đấy. Dù sao thì, đó chính là đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi, không có bản lĩnh thì đừng mơ với tới.”
Khương Húc chỉ nghe vào hai câu: Lạc Từ rất lạnh lùng, và chưa ai tỏ tình thành công. Trong lòng vừa nhen nhóm lên chút ý định muốn "gây chuyện", lập tức bị dập tắt.
Tối hôm ấy về nhà, hắn còn tưởng khoảng cách xa dần rồi thì sẽ quên được Lạc Từ nhanh thôi, nào ngờ ngày qua ngày, hắn lại càng bị mê hoặc, càng thêm muốn gặp cậu.
Trường hắn không học thứ Bảy, vậy nên Khương Húc cố tình chọn một ngày thứ Bảy đến trước cổng trường THPT Thực nghiệm ngồi rình.
Chiều tan học, hắn ngồi trong tiệm mì mà học sinh nào cũng phải đi ngang qua, nhìn thấy Lạc Từ ôm một quyển sách, dáng đi kiêu ngạo mà bước ngang qua.
Gió nhẹ thổi, lùa qua sợi tóc bên tai Lạc Từ, cũng thổi rối cả lòng hắn.
Từ đó về sau, mỗi tuần vào thứ Bảy, hắn đều đến ngồi ở chỗ đó, chỉ để nhìn cậu thiếu niên thanh tú thoáng lướt qua.
Thiếu niên không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng hắn thì ngày càng thích cậu hơn.
Thoắt cái một học kỳ trôi qua, hắn cứ nghĩ Lạc Từ sẽ tiếp tục học cấp ba ở trường THPT Thực nghiệm. Dù sao hắn cũng nghe anh họ bảo, chỉ cần tiếp tục học tại trường, nhà trường sẽ trợ cấp cho cậu rất nhiều tiền. Nhưng thật bất ngờ, Lạc Từ lại vào học ở trường THPT tư thục Thần Hải.
Khi đó hắn vẫn chưa biết gì, ba già đã giúp hắn làm thủ tục nhập học vào cấp ba của trường THPT Thực nghiệm. Đến khi đăng ký mới phát hiện không hề có tên Lạc Từ ở đó, hắn vội vàng nhờ ba chuyển trường.
Ba hắn tức điên, cho rằng hắn đang đùa giỡn với chuyện học hành, hai ba con cãi nhau một trận lớn. Cuối cùng mỗi người nhượng một bước, ba hắn cho hắn vào học ở trường tư THPT Nam Lâm, nơi dễ vào hơn một chút.
Khi ấy, Nam Lâm vẫn chưa bị Thần Hải mua lại, hắn cũng không biết hai trường sau này sẽ sáp nhập. Hắn chỉ thấy trường mình cách Thần Hải đúng một con phố, như vậy cũng chấp nhận được.
…
Điện thoại lại vang lên, Khương Húc không cần nhìn cũng biết là mấy đứa bạn đang giục hắn.
Bóng người ban nãy đã sớm không còn, nhưng hắn vẫn dõi mắt nhìn về nơi cậu vừa bước qua, khóe môi cong lên một nụ cười cưng chiều.
"Bạn nhỏ à… Nếu anh theo đuổi em, em sẽ đồng ý sao?"
…
Lễ khai giảng luôn là sự kiện quan trọng của mỗi trường học, huống chi năm nay là lần đầu hai viện Nam – Bắc hợp nhất, lại trùng với đợt nhập học của học sinh khối mười, nên ban lãnh đạo trường THPT Thần Hải đặc biệt coi trọng.
Nói về Nam viện và Bắc viện, thật ra trước đây là hai trường tư thục độc lập. Hai trường chỉ cách nhau một con phố cũ, nhưng vì khoảng cách quá gần, quy luật đào thải tự nhiên khiến Nam viện dần dần xuống dốc, học sinh ít dần, chất lượng giảm mạnh, cuối cùng bị trường THPT Thần Hải thu mua.