Lạc Từ bị hỏi thì khựng lại, lúc này mới nhận ra giọng điệu ban nãy của cậu hơi vượt quá phạm vi trách nhiệm của một lớp trưởng. Tai cậu bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt lảng đi, lúng túng nói: “… Tôi là lớp trưởng, vốn dĩ nên quan tâm đến từng bạn trong lớp mà.”
Khương Húc phát hiện ra, lời của cậu bạn nhỏ này phải hiểu ngược lại mới đúng. Nhất là khi nhìn tai cậu, chỉ cần nói dối hay chột dạ, tai sẽ lập tức đỏ lên.
“Vậy à? Lớp trưởng thật sự không phải vì tôi là tôi nên mới quan tâm đến tôi sao?” Khương Húc hơi nghiêng người, khẽ tiến sát về phía Lạc Từ.
Lạc Từ liếc nhìn hắn một cái, lông mi khẽ run lên mấy nhịp, tai lại càng đỏ hơn: “Không biết cậu đang nói gì. Trong mắt tôi cậu chỉ là một thành viên trong lớp mà thôi.”
“À~~~ Vậy thì đáng tiếc thật.” Miệng Khương Húc nói thế, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại không hề có vẻ thất vọng như lời nói. Lạc Từ cảm thấy có gì đó sai sai, chẳng lẽ hắn đang hiểu lầm gì đó sao?
Cậu… cậu thật sự không phải vì Khương Húc là Khương Húc nên mới quan tâm đâu!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT