Đêm khuya tĩnh lặng, trời đầy sao, ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ rải vào phòng ngủ rộng lớn, mang đến chút mát mẻ hiếm hoi giữa mùa hè oi ả.
Trên chiếc giường nệm dày, thiếu niên có làn da trắng trẻo vô thức siết chặt ga trải giường dưới người, giữa đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại một nét mơ hồ.
Lạc Từ lại mơ thấy cảnh đó.
Đó là ngày đầu tiên khai giảng lớp mười, chị gái cậu tạm gác lại công việc kinh doanh hàng tỷ ở nước ngoài, đặc biệt từ Mỹ bay về để đưa cậu đến trường báo danh.
Hôm ấy trời nắng gắt khác thường, tiếng ve kêu inh ỏi vang vào phòng hiệu trưởng, ồn ào đến nhức óc. Lạc Từ vốn ưa yên tĩnh, nghe lâu rồi trong lòng cũng dâng lên một trận bực bội hiếm thấy.
Chị gái nhận ra cậu không thoải mái, liền vỗ nhẹ lưng, bảo cậu ra ngoài đi dạo, chị trò chuyện với hiệu trưởng xong sẽ đi tìm cậu.
Lạc Từ ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép chào hiệu trưởng rồi một mình đi ra.
Phòng hiệu trưởng nằm ở tầng ba giữa hành lang, rẽ trái có một hành lang nhô ra ngoài, tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn rõ sân bóng rổ phía dưới.
Lạc Từ nghe thấy bên đó rất náo nhiệt, dường như có nhiều học sinh đang chơi bóng, liền tò mò đi tới xem.
Quả nhiên có rất nhiều người đang chơi, từng thiếu niên trẻ trung mặc áo thun ngắn tay, mồ hôi đầm đìa mà nhiệt huyết bừng bừng. Có người còn cởi trần nửa thân trên, Lạc Từ lướt mắt qua một lượt, rất nhanh liền chú ý tới một bóng người nổi bật khác thường.
Người đó mặc đồng phục bóng rổ đỏ trắng xen kẽ, kỹ thuật điêu luyện, dù bị ba người vây ép cũng có thể dễ dàng dẫn bóng thoát ra, rồi thực hiện cú lên rổ ba bước hoàn hảo, bóng thẳng thớm rơi vào rổ.
Mấy cô gái bên ngoài reo hò, lớn tiếng gọi tên hắn: “Khương Húc, anh đẹp trai quá trời!”
Hắn tên là Khương Húc?
Lạc Từ lập tức ghi nhớ cái tên ấy, hai tay vịn chặt lan can, không kiềm được mà hơi nghiêng người ra ngoài, muốn nhìn kỹ hơn một chút.
Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cậu, thiếu niên tên Khương Húc kia lại đúng lúc chạy về phía bên này, dừng lại ở ngoài sân, nhận lấy một chai nước khoáng, uống nửa chai, rồi dốc nốt phần còn lại lên đầu và mặt. Ánh nắng khi ấy đặc biệt rực rỡ, chiếu lên những giọt nước trên gương mặt hắn, tựa như mặt hồ rải đầy kim cương, sáng lấp lánh.
Hắn hất tóc, cánh tay rắn rỏi đưa lên vuốt mái tóc ra sau đầu, hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười nghịch ngợm chẳng biết dành cho ai.
Thình thịch, thình thịch.
Lạc Từ đưa tay ôm ngực, bỗng dưng giật mình tỉnh khỏi giấc mơ.
Trời vẫn còn tối, bên ngoài cửa sổ mịt mờ một màu đen, Lạc Từ nhìn đồng hồ, rồi xấu hổ tự gõ trán: Sao lại mơ thấy giấc mơ đó nữa rồi?
Rõ ràng đã ba tháng rồi không mơ thấy.
Chẳng lẽ là vì sắp hợp nhất hai phân viện Nam - Bắc?
Hay là vì người đó sắp được phân vào lớp cậu?
Trong đêm tối, gương mặt trắng trẻo của Lạc Từ vì nghĩ đến ai đó mà khẽ nhuộm đỏ, cậu khẽ chống người ngồi dậy, bật đèn ngủ, ánh sáng cam ấm áp chiếu sáng xung quanh, cũng khiến tờ giấy bị đè dưới đèn hiện rõ lên.
Đó là bảng phân lớp mới mà cô chủ nhiệm đã phát hôm qua, cậu còn đặc biệt in một bản ra.
Rút tờ giấy ra, dưới ánh đèn, ánh mắt Lạc Từ nhanh chóng tìm đến cái tên ở dòng thứ ba từ dưới lên.
Khương Húc.
Cậu lặng lẽ đọc tên ấy một lần, như có viên kẹo ngọt rơi vào lòng, khoé môi cố kìm nén bỗng chốc nhịn không được mà cong cong lên… rồi càng lúc càng cong…
Ngay sau đó, cậu lại cảm thấy giữa đêm ngồi cười ngây ngô với một tờ giấy thật quá mất mặt, vội vã ném nó sang bên như ném củ khoai nóng, dù rơi xuống đất cũng mặc, lập tức chui vào chăn, lấy chăn trùm kín đầu, chỉ chừa lại một nhúm tóc xoăn ngủ dựng lên.
Khương Húc thật sự sẽ vào lớp mình sao?
Vậy chẳng phải sau này ngày nào cậu cũng được gặp hắn?
Hắn có biết cậu không? Có từng nghe qua tên cậu chưa? Liệu có bao giờ nhìn cậu thêm một lần?
Hoặc là… hắn có thể cũng sẽ thích cậu?
Nghĩ đến đây, cơ thể nhỏ xíu dưới lớp chăn xấu hổ cựa quậy mấy cái, lát sau, hai bàn tay trắng trẻo khe khẽ kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt lạnh lùng xinh đẹp đã gắng bình tĩnh lại.
Thật ra Khương Húc vào lớp bọn cậu cũng chẳng có gì ghê gớm.
Hắn vốn là người lăng nhăng, cứ thích trêu ghẹo con gái khắp nơi, sao có thể thật lòng với ai được?
Nghe nói Khương Húc tán gái khắp Nam viện mà chưa từng yêu ai bao giờ, nhà lại giàu, tiêu tiền rất thoáng, nghĩ tới cũng chỉ là kiểu “tra nam” trong tiểu thuyết — chơi bời, chẳng có trái tim.
Hứ, chắc là vì cậu còn nhỏ tuổi, đầu óc nhất thời mù quáng nên mới bị hắn làm rung động, chứ đợi lớn thêm chút, kiểu gì cậu cũng không thích hắn nữa!
Lạc Từ bực bội đá tung chăn.
Sao tự nhiên thấy nóng quá vậy?
Cậu đặt tay lên ngực, tim vẫn đập thình thịch không dứt.
Lạc Từ: “…”
Chắc là do không khí trong phòng ngột ngạt quá!
Cậu lờ đi chuyện máy lạnh vẫn đang mở, tự thôi miên chính mình, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.