Tim Lạc Từ khẽ run lên một cái, cảm giác vui sướng sắp trào ra khỏi đáy mắt. Cậu lập tức hơi nheo mắt lại, làm bộ không thèm để tâm: “Đừng có mà lăng nhăng. Đừng tưởng khen tôi một câu là sau này vi phạm nội quy sẽ được tôi bỏ qua.”
Khương Húc nhún vai, vẻ tùy tiện lười biếng: “Nếu tôi vi phạm, lớp trưởng cứ thoải mái trừ điểm.”
Nói xong, hắn xoay người đi về phía bàn trống hàng hai, dãy ba, ngay sát lối đi, trùng hợp là chỗ cạnh Lạc Từ.
Lạc Từ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Khương Húc. Hắn ngồi xuống rất tự nhiên, nhét bừa ba lô vào ngăn bàn, rồi lập tức quay người trêu đùa bạn nữ ngồi sau, khiến cô bạn đỏ bừng mặt.
Lạc Từ hiểu nhầm: “…”
Đồ không đứng đắn!
Hừ!
Tôi sẽ quên cậu thôi!
Đúng lúc đó, cô giáo chủ nhiệm Hà Vân bước vào từ cửa chính, xách túi đi vào: “Lạc Từ, lớp mình đã đủ người chưa?”
Lạc Từ nhanh chóng thu lại cảm xúc, đáp: “Cô đã tới rồi? Hiện vẫn còn mười một bạn chưa tới ạ.”
Cậu đưa bảng danh sách cho cô. Hà Vân đặt túi lên bàn giáo viên, liếc qua: “Nam viện còn tới năm bạn chưa đến, có khi nào tìm không ra lớp không?”
Không ngờ lại đoán trúng. Chẳng bao lâu sau, mấy gương mặt lạ xuất hiện ở cửa lớp chọn. Một bạn gái mặt đầy tàn nhang xấu hổ lên tiếng: “Cô ơi, bọn em mới tìm được lớp.”
Cô Hà Vân cười thân thiện:
“Không sao, mau vào ngồi đi.”
Chẳng mấy chốc, sáu người còn lại cũng lục tục đến đủ. Cả lớp đã tề tựu đông đủ. Hà Vân bảo Lạc Từ xuống ngồi, cô muốn nói vài lời trước.
Lạc Từ đi về chỗ Khương Húc, nhỏ giọng: “Nhường một chút.”
Khương Húc tròn mắt bất ngờ:
“Lớp trưởng ngồi bên trong tôi á? Trời, đúng là có duyên ghê.”
Nói rồi, hắn ngửa ghế ra sau, hai chân dài dang rộng để cậu lách qua.
Lạc Từ vô tình liếc thấy chỗ "nhạy cảm" của hắn, lập tức tim đập thình thịch, vội quay mặt đi.
Trời ơi mất mặt quá! Sao mình lại nhìn chỗ đó của người ta!
Chẳng ai biết Lạc Từ lúc này đang rối loạn tột độ. Cậu quay lưng về phía Khương Húc, cố bám sát mép bàn tránh va phải chân hắn mà chen vào chỗ.
Ngồi xuống rồi, cậu lại nhịn không được châm chọc: “Cả lớp chỉ còn mỗi chỗ này trống, tôi cũng đang đứng trên bục, không phải tôi ngồi thì ai ngồi?”
Khương Húc như thật sự ngốc, gật đầu ra chiều đã hiểu: “Lớp trưởng nói có lý ghê.”
Lạc Từ: “…”
Đồ đại ngốc!
Đứng ở trên bục giảng, cô Hà Vân đang giới thiệu bản thân với học sinh mới, sau đó lại nhắc thêm vài điều cần lưu ý cho buổi lễ khai giảng ngày mai. Toàn những chuyện quen thuộc như: nhất định phải mặc đồng phục, đeo thẻ học sinh, tóc dài thì tranh thủ hôm nay về nhà cắt ngay đi.
Xong xuôi, cô cho cả học sinh mới lẫn học sinh cũ lần lượt đứng dậy giới thiệu bản thân. Khi phần này vừa kết thúc, có người ngoài lớp đến gọi lớp họ xuống khu để nhận sách mới. Cô Hà nhìn về phía lớp phó thể dục: “Bào Khôn, em dẫn vài nam sinh khỏe mạnh xuống dưới khuôn viên phụ cô chuyển sách lên.”
Lạc Từ là lớp trưởng, đương nhiên sẽ phụ trách phát sách. Ai nhận sách thì ký tên, ký xong thì ngoài mấy bạn trực nhật ở lại, còn lại đều có thể về nhà.
Cậu lại ngồi lên bục giảng, học sinh lần lượt lên ký tên.
Một bạn học sinh mới vô tình làm rơi cây bút của cậu xuống đất, ngòi bút đập thẳng xuống sàn, hỏng hoàn toàn. Cô bạn đó áy náy vô cùng, vội vàng xin lỗi, còn nói sẽ đền bút cho cậu.
Lạc Từ nhẹ giọng trấn an: “Chỉ là một cây bút thôi, không cần đền đâu, không sao.”
Cậu quay về chỗ ngồi, lấy ra một cây bút nước khác.
Ký thêm vài bạn nữa, tới lượt Khương Húc.
Hắn cũng làm rơi bút của cậu xuống đất. Lần này không phải ngòi đập thẳng xuống nên đáng lẽ vẫn còn dùng được, nhưng không biết hắn vội cúi nhặt hay làm sao, lại vô tình đạp lên đó một cái.
"Rắc" một tiếng, Lạc Từ nghe rất rõ, cây bút của cậu chính thức "ra đi".
Đôi mắt trong trẻo, điềm tĩnh của cậu lặng lẽ nhìn về phía Khương Húc.
Khương Húc dời chân ra, hoàn toàn không có vẻ áy náy, cúi người nhặt cây bút đã gãy vụn, dính bụi bặm dưới đất lên, giọng vừa như bông đùa vừa như thành thật: “Ôi chà, lớp trưởng, ngại quá, tôi đạp nát bút của cậu rồi.”
Lớp trưởng lại mất thêm một cây bút nữa. Những bạn còn ở trong lớp đều tỏ ra đồng cảm với lớp trưởng, nhưng cũng nghĩ bụng: Chỉ là một cây bút thôi mà, chắc lớp trưởng cũng không bắt học sinh mới như Khương Húc phải đền đâu.
Ai ngờ, khi mọi người còn tưởng Lạc Từ sẽ xử sự như với bạn nữ trước đó, thì chỉ nghe thấy cậu lạnh lùng đáp:
“Hỏng rồi thì đền đi.”
Cả lớp: ???
Lớp trưởng từ khi nào lại… keo kiệt như vậy?
Đang sửng sốt thì lại nghe giọng trầm thấp mang theo ý cười của Khương Húc vang lên:
“Đền cậu á? Lớp trưởng, cái này phải tính giá riêng rồi.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Húc: Đền đền đền, cả người đều đền cho em! Miễn phí!
Lạc Từ mặt đỏ lên, quay mặt đi hừ một tiếng: Tưởng bở.