“Là Khương Húc! Mau nhìn kìa, Khương Húc tới rồi!”

Đám con gái lập tức sôi nổi, kích động túm lấy tay đám bạn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa, trong ba nam sinh vừa tới, có một người đặc biệt nổi bật vì quá điển trai. Hắn cao ráo nhưng lại không hề gầy yếu, bắp tay săn chắc hiện rõ dưới lớp áo sơ mi trắng tay ngắn, cúc áo trước ngực bung ba chiếc để lộ xương quai xanh rõ nét cùng yết hầu gợi cảm, kéo dài lên là những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt khiến người ta muốn ngất.

Đôi môi mỏng, sống mũi cao, ánh mắt sâu thẳm, a a a, giáo bá, tôi có thể!

Trong lúc các cô gái đang rung động mãnh liệt, Khương Húc vẫy tay chào tạm biệt bạn bè rồi đi vào lớp từ cửa sau. Hắn chẳng hề e ngại, vác ba lô lên vai, ngả ngớn chào hỏi:

“Chào mọi người, tôi là học sinh mới đến từ Nam viện. Chắc mọi người đều biết tôi rồi nhỉ?”

“Biết chứ biết chứ!” Một cô bạn gan dạ hét lớn đầy phấn khích: “Anh là nam thần Nam viện!”

Đôi môi mỏng của Khương Húc cong lên thành nụ cười đẹp mê người, hắn nhướng mày trêu lại cô gái đó: “Bạn học à, cậu không chỉ xinh mà còn tinh mắt đấy.”

Cô bạn kia lập tức đỏ mặt. Trời ơi, Khương Húc sao lại có thể thả thính đỉnh như vậy, cảm giác còn đỉnh hơn mấy ông chồng trong truyện tranh cô mê!

Trên bục giảng, Lạc Từ lặng lẽ nhìn cảnh trò chuyện náo nhiệt kia, vẻ mặt cậu không chút gợn sóng, nhưng trong lòng thì đang giận đến siết chặt tay. Thấy chưa, thấy chưa! Cậu đã nói rồi mà, cái tên này đúng là loại trăng hoa!

May mà cậu chưa từng tỏ tình với hắn, không thì sớm đã bị hắn chơi đùa qua đường rồi!

Lạc Từ túm lấy cục lau bảng bên cạnh, gõ mạnh xuống bàn giáo viên, cố tỏ ra xa lạ mà hỏi:

“Bạn học mới kia, cậu tên gì?”

Khương Húc như lúc đó mới nhìn thấy người trên bục giảng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn lên, hơi kinh ngạc: “Hóa ra trên bục còn có người à? Cậu là…?” Hắn thoáng nghi hoặc, trông như chưa từng nghe tới học bá của lớp chọn — Lạc Từ.

“Cậu là lớp trưởng à?”

Hắn thật sự không biết cậu là ai.

Lạc Từ thấy trong lòng chua xót mất mát, siết chặt cây bút, gượng gạo trả lời: “Đúng, tôi là lớp trưởng lớp này. Cậu đọc tên lên đi, tôi phải ghi vào danh sách.”

“Còn phải báo tên nữa hả?” Khương Húc cười khẽ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đùi, rồi đút một tay vào túi, lười biếng bước về phía bục giảng: “Lớp trưởng chẳng lẽ chưa từng nghe đến tên tôi sao?”

Hắn bước đi thong thả, dáng vẻ rõ ràng chẳng ra gì, nhưng nhờ vóc dáng chuẩn và gương mặt điển trai quá đỗi, hành động ấy chẳng những không khiến người khác phản cảm mà còn khiến hắn càng thêm cuốn hút. Người ta nói đàn ông "hư" mới hấp dẫn, điều đó với trai đẹp cũng chẳng sai.

Tim Lạc Từ đập ngày càng nhanh, cậu chớp nhẹ hàng mi dài, cụp mắt xuống. Cũng may là da cậu không dễ đỏ mặt, nếu không chắc bị lộ sạch tâm tư rồi. Nhưng nghĩ lại, cậu thấy hơi ấm ức, hắn không biết tên cậu, thế mà lại tỏ vẻ như ai cũng nên biết tên hắn?

Lạc Từ âm thầm tức giận, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi tại sao phải biết tên cậu? Cậu cũng đâu biết tôi tên gì?”

Không hiểu sao, cả lớp bỗng cảm nhận được không khí có chút căng thẳng, vài bạn nữ nhỏ giọng: “Hình như lớp trưởng không thích nam thần Nam viện?”

“Bỏ chữ ‘hình như’ đi. Rõ ràng là không ưa.”

“Tại sao chứ?”

“Biết đâu được? Có khi là kiểu ‘long tranh hổ đấu’?”

Một người là học bá, một người là giáo bá, lại đều là nam thần hai viện Nam Bắc, có chút đối đầu cũng không lạ.

Trong lúc mọi người xì xào, Khương Húc đã đi tới bên bục giảng. Hắn rất cao, dù đứng dưới bục vẫn dễ dàng chống tay lên mặt bàn. Cánh tay lộ ra đầy gân xanh, vừa có chút hoang dã lại vừa đầy nam tính.

Đặc biệt là khi hắn nghiêng người tới gần, ba cái cúc áo trên cùng chưa cài khiến xương quai xanh hoàn toàn lộ ra ngay trước mắt Lạc Từ, cùng với một mùi gỗ trầm nhàn nhạt thoảng qua.

Lạc Từ khẽ ngẩn người. Ngay lúc ấy, ngón tay thon dài của Khương Húc chầm chậm trượt trên danh sách lớp đặt trước mặt cậu, cho tới khi dừng lại ở một cái tên. Giọng nói trầm khàn pha chút ý cười vang lên:

“Lớp trưởng, đây là tên tôi. Giờ cậu biết tên tôi rồi, có thể cho tôi biết tên cậu không?”

Lạc Từ nhìn chằm chằm cái tên trên danh sách, trong một thoáng chẳng rõ là đang nhìn chữ “Khương Húc” hay là nhìn móng tay cắt gọn gàng kia của hắn.

“Khương Húc.” Cậu cố làm ra vẻ lạnh nhạt đọc tên, rồi cầm bút đánh dấu sau đó, ngẩng lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tôi là Lạc Từ, lớp trưởng lớp này. Sau này có việc gì thì cứ tìm tôi.”

“Lạc… Từ.” Khương Húc lặp lại tên cậu, nhướng mày: “Tên lớp trưởng hay ghê.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play