Hôm sau, ngày 31 tháng Tám, là ngày báo danh nhập học.
Thành phố C vẫn nắng gắt như thiêu như đốt, nhiệt độ chẳng hạ tí nào, thậm chí còn phá kỷ lục mùa hè nóng nhất trong gần mười năm qua. Học sinh ai nấy đều cầm điện thoại hy vọng trường cho nghỉ vì nắng nóng. Nhưng hiện thực luôn phũ phàng hơn tưởng tượng, dù có khổ mấy thì cũng phải đến trường báo danh cho đủ.
Tuy vậy, so với học sinh các trường khác đang kêu ca phàn nàn, học sinh trường THPT tư thục Thần Hải lại dồn hết sự chú ý vào chuyện hợp nhất hai viện Nam - Bắc.
Trường đã phân lớp xong từ trong kỳ nghỉ hè. Sĩ số lớp của Bắc viện không thay đổi, chỉ có học sinh từ Nam viện được phân tán ghép vào các lớp. Vì vậy, cửa trước mỗi lớp đều dán bảng danh sách lớp mới.
Trước cửa các lớp học, học sinh túm năm tụm ba xem danh sách, vui vẻ bàn luận về bạn học mới. Chỉ có lớp chọn là bầu không khí nặng nề khác thường.
“Má ơi, đừng nói với tao là giáo bá của Nam viện bị nhét vô lớp mình nha?”
“Chắc là trùng tên thôi chứ gì, tao nhớ thành tích của giáo bá Nam viện tệ lắm mà, sao có thể vô lớp chọn như mình?”
“Nhưng tao chắc chắn là Nam viện chỉ có một người tên Khương Húc thôi.”
Lời vừa dứt, đám con trai đứng tụ lại trước cửa lớp im bặt như vừa bị bóp nghẹn. Một lúc sau, có cậu trai trông nho nhã giơ tay lên nói: “Em họ tao học bên Nam viện. Vài ngày trước nó có bảo là nhà giáo bá ấy hình như quyên góp cho trường mình tận năm triệu vào hè này đó.”
Đám con trai đồng thanh: “…”
Má nó, thế giới tư bản tàn ác!
So với đám con trai đang ngồi buồn rầu, mấy cô gái lại đỏ mặt hồng má hết cả lên.
“Trời ơi, Khương Húc mà cũng học lớp mình hả? Chết rồi, tối qua tao không đắp mặt nạ, trán còn bị bong da nữa. Không biết ảnh có thấy không trời?”
“Tao cũng vậy! Tao định mặc váy mới mà mẹ tao bảo không đứng đắn, bắt thay bộ khác. Huhu, biết Khương Húc sẽ tới thì tao đã cãi tới cùng rồi!”
“Nè, tụi bây nói thử coi nếu lớp trưởng Lạc Từ và Khương Húc đứng cạnh nhau thì ai đẹp trai hơn?”
Câu hỏi của cô bạn đeo kính vừa vang lên, thì một giọng lạnh lẽo như băng từ phía sau lập tức chen vào: “Tụm lại trước cửa làm gì vậy? Không thấy học sinh mới đang đứng sau, ngại quá không dám vào à?”
Mấy cậu con trai đứng chật cửa đồng loạt quay lại nhìn. Chỉ thấy Lạc Từ – học bá kiêm lớp trưởng của lớp họ đang không vui nhìn cả đám. Đôi mắt màu hổ phách ấy như một hồ nước sâu, lạnh lẽo khiến sống lưng người ta lạnh toát. Đám con trai liền rùng mình một cái, rồi đồng loạt chen nhau chạy vào lớp.
Cánh cửa bị người cuối cùng đẩy mạnh quá đà, bật ngược lại suýt đóng sầm vào. Lạc Từ giơ tay ngăn lại, đẩy cửa ra lần nữa, rồi quay đầu dịu giọng với nhóm học sinh mới của Nam viện đang đứng sau: “Vào lớp trước đi, thấy chỗ trống thì ngồi, không cần quan tâm có ai ngồi trước không.”
Bốn học sinh từ Nam viện nhìn Lạc Từ, hơi ngẩn ra… đây chính là học bá vạn người mê nổi tiếng của Bắc viện sao? Nhìn gần đúng là đẹp thật đấy. Đường nét gương mặt hài hòa thanh tú, lông mày cong như vẽ, sống mũi cao, môi vừa phải, cứ như công tử bước ra từ tranh cổ. Nếu không vì ánh mắt quá lạnh lùng, thì đúng là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song nha!
“Cốc cốc.” Lạc Từ gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa, như để đánh thức mấy người đang nhìn cậu đến ngẩn ngơ. Cậu thật sự thấy khó hiểu, cậu chỉ đẹp bình thường thôi mà? Sao ai cũng nhìn đến ngây người vậy chứ?
Ba nữ một nam giật mình hoàn hồn, mặt đỏ như mông khỉ, cúi đầu ngượng ngùng bước vào lớp.
Mấy học sinh cũ trong lớp thấy vậy, ra chiều từng trải nói: “Bình thường, bình thường thôi, học bá vạn người mê của Bắc viện đâu phải gọi chơi.”
Lạc Từ theo nhóm học sinh mới vào lớp, ánh mắt kín đáo đảo một vòng khắp lớp học, lặng lẽ thở phào khi không thấy người kia, nhưng trái tim lại càng thấp thỏm hơn — vừa mong ngóng, vừa hồi hộp chờ đợi.
Dù vậy, việc cần làm thì vẫn phải làm. Với tư cách là lớp trưởng lớp chọn, trong lúc giáo viên chưa tới, cậu phải giữ trật tự lớp và điểm danh học sinh.
Cậu bỏ cặp vào gầm bàn, rút bảng danh sách lớp mới bị cậu ném xuống đất tối qua, cầm theo một cây bút mực đen rồi bước lên bục giảng, bắt đầu đánh dấu những học sinh đã đến. Những học sinh từ Nam viện thì cậu không quen, nên phải hỏi một chút.
Giữa chừng cũng có thêm vài người vào lớp, đều là học sinh cũ nên Lạc Từ nhận ra ngay, không hỏi gì mà cứ thế đánh dấu.
Vừa đánh xong, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng xuýt xoa như bà thím lần đầu vô trung tâm thương mại.
“Uầy, Húc ca, đây là lớp chọn giỏi nhất của Bắc viện hả? Uầy da, bảng tên lớp còn mạ vàng nữa kìa.”
“Trong lớp mà có hẳn hai cái máy lạnh, tám cái quạt luôn, đúng là nhà giàu có khác ha.”
“Húc ca, anh chơi kỳ quá, vô đây hưởng phúc còn bỏ anh em bọn tôi ở mấy lớp khác.”
Lạc Từ cầm bút mà tay khẽ siết lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ… ba nam sinh đang đứng đó.
Một đứa béo, một đứa gầy.
Và một đứa… trông chẳng đứng đắn tí nào!