Tên truyện: TAY TRÁI LÀ TIỆM CẦM ĐỒ, TAY PHẢI LÀ TIỆM BẠC
Tác giả: An Cung Đích Trúc Tử
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Hệ thống , Làm giàu , Bình dân sinh hoạt
- Giới thiệu -
Đường Nguyệt xuyên không, xuyên thành nữ nhi của chưởng quầy hiệu cầm đồ tại ngoại ô kinh thành.
Tình cảnh gia đình cha bệnh nặng đi đời nhà ma, để lại đệ đệ và muội muội nhỏ tuổi cùng với một hiệu cầm đồ đang bên bờ vực đóng cửa.
Vào lúc Đường Nguyệt cảm thấy trời muốn diệt ta, tiệm bạc tồn tại trong ý thức nhẹ giọng nói: “Ngươi có hiệu cầm đồ, ta có ngân lượng, cứu vớt người có duyên, cùng nhau đi đến cuộc sống nằm không cũng thắng.”
Đường Nguyệt: ???
Tiệm bạc nàng mở tại hiện đại không chỉ cùng nàng xuyên không mà còn… thành tinh!
*
Người kinh thành phát hiện, hiệu cầm đồ Như Ý thật quái lạ. Các hiệu cầm đồ khác chỉ thu vật thật sự có giá trị mà hiệu cầm đồ Như Ý này cái gì cũng thu, ví như một tờ văn thư, một chiếc áo.
Tú tài vào kinh đi thi không có lộ phí, cần gấp ba mươi lượng, dùng mọi cách cũng không có kết quả đành vào hiệu cầm đồ Như Ý.
Tiệm bạc: “Chủ nhân, đây là Trạng Nguyên tương lai.”
Đường Nguyệt: “Viết một tờ văn thư, ta cho ngươi ba mươi lượng.”
Nam tử gặp nạn cần gấp ba trăm lượng bạc, bất đắc dĩ phải cầm cố nhà tổ, đi vào hiệu cầm đồ Như Ý.
Tiệm bạc: “Chủ nhân, đây là phú thương đệ nhất thiên hạ tương lai.”
Đường Nguyệt: “Thu một viên gạch của nhà tổ, ta đưa ngươi ba trăm lượng.”
Bà lão mắc bệnh cảm nặng cần gấp mười lượng cứu trị, chỉ là con cháu không ở bên cạnh, bất đắc dĩ đành đến hiệu cầm đồ Như Ý.
Tiệm bạc: “Chủ nhân, đây là mẫu thân của tướng quân tương lai.”
Đường Nguyệt: “Thu mảnh vải rách của người, ta cho người mười lượng.”
*
Sau này…
Đương kim Trạng Nguyên nhìn lại chuyện cũ, hai mắt đẫm lệ: “May nhờ hiệu cầm đồ Như Ý, ta mới có cũng đủ lộ phí đi thi.”
Phú thương đệ nhất thiên hạ nhớ tới khoảng thời gian khó khăn kia, cảm khái: “Ít nhiều gì cũng nhờ có hiệu cầm đồ Như Ý cứu ta khỏi cảnh ngặt nghèo, ta mới có cơ hội chấn hưng gia tộc.”
Lão thái quân phủ tướng quân hằng ngày giáo dục con cháu: “Năm đó ít nhiều gì cũng nhờ có hiệu cầm đồ Như Ý, bây giờ các ngươi mới có thể nhìn thấy ta.”
Không ai còn dám trêu chọc hiệu cầm đồ Như Ý, bởi vì sau lưng nó có vô số đại quan, quý nhân chống lưng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi sáng rực rỡ, Đường Nguyệt nằm trên sập, nhàn nhã vô cùng.
Tiệm bạc: “Chủ nhân, ta kéo người đi lên, người chỉ lo hưởng phước là được rồi.”