Đường Nguyệt vốn là người của thế kỷ 21, học ngành thiết kế trang sức, Sau khi tốt nghiệp, dựa vào khoản hoa hồng thường niên từ tập đoàn trang sức của gia tộc, nàng tự mở một tiệm bán trang sức bạc trong thành phố.
Tập đoàn trang sức dưới trướng Đường gia phủ sóng rất rộng, từ vàng, bạc, bạch kim đến phỉ thúy, mã não, trân châu... hầu như không có loại nào không kinh doanh, chiếm giữ gần chín phần thị trường.
Khi mở tiệm, nàng định vị phong cách là “mỗi món đều mang theo tâm ý thanh nhã độc nhất”, thiết kế và chế tác theo đơn đặt riêng của từng khách, hoàn toàn thủ công.
Sự định hình này khởi nguồn từ một lần nàng đọc sách kết hợp đi du lịch, có duyên gặp người dân tộc Miêu, lần đầu nàng cảm nhận được thiết kế độc đáo cùng kỹ thuật tinh xảo trong nghề chế tác trang sức bạc. Dù độ tinh khiết kim loại không cao, song chính nét thanh nhã ấy đã hấp dẫn ánh nhìn và sự khen ngợi.
Để hiểu sâu hơn về hoa văn và kỹ thuật chế tác, mỗi năm nàng đều tranh thủ kỳ nghỉ đông đến vùng người Miêu học hỏi, thỉnh giáo thợ thủ công cao tay nhất tại địa phương, nhận người làm thầy chỉ dạy kỹ nghệ.
Thiết kế, đánh bóng, đốt nóng, làm lạnh, khắc họa, định hình, áp quang, mỗi một bước đi nàng đều hiểu rõ trong lòng và thuần thục. Sau khi tiệm mở, nhờ kết hợp thiết kế cá nhân và thủ công tinh xảo, nàng đã thu hút không ít khách hàng, danh tiếng vang xa khắp thành phố, buôn bán rất phát đạt.
Mà trước khi xuyên không, nàng đang ở làm một chiếc vòng tay hình trúc trong phòng làm việc của tiệm bạc. Phòng làm việc đột nhiên mất điện, sau khi thích ứng với bóng tối, Đường Nguyệt đứng dậy muốn kiểm tra có phải là cầu giao điện sập không, lại bị vấp chân bàn ngã cắm đầu xuống đất, tiếp theo ý thức bất tỉnh.
Chờ khi lần nữa có ý thức, nàng đã biến thành trạng thái linh hồn, đi theo Tiểu Đường Nguyệt, cảm nhận được sự vui mừng giận dữ của nàng ấy, hiểu được sự sợ hãi trong lòng nàng ấy, cũng coi như là đã trải qua chuyện Đường phụ qua đời, có chút hiểu biết về tính tình của Đường Minh Tùng và Đường Ức Uyển.
Nàng vốn tưởng rằng sau này chỉ có thể dùng hình thái linh hồn đi theo tiểu Đường Nguyệt, ai ngờ mấy ngày nay tiểu Đường Nguyệt ngất xỉu, linh hồn dần dần suy yếu, còn chủ động bay ra nói chuyện với nàng.
Sắc mặt tiểu Đường Nguyệt tái nhợt: "Tỷ tỷ, ta và tỷ trông giống nhau như vậy tức là có duyên. Ta cảm thấy mình sắp không xong rồi, nếu tỷ hoàn thành một nguyện vọng của ta, ta có thể đổi thân thể cho tỷ."
Đường Nguyệt vẫn còn khao khát cuộc sống, cho dù đổi sang thế giới khác thì nàng vẫn hỏi: "Nguyện vọng gì?"
Tiểu Đường Nguyệt mỉm cười: "Tiếp tục kinh doanh tiệm cầm đồ nhà ta."
Đường Nguyệt đồng ý, vì vậy linh hồn suy yếu tán đi, nàng lại chìm vào bóng tối, khi tỉnh lại thì nàng đã thành tiểu Đường Nguyệt. Mấy ngày nay đa số thời gian nàng ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng là chờ đợi linh hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp.
Lúc này nàng cũng không lập tức tiến vào tiệm bạc hoàn thành nhiệm vụ mà trước tiên kiểm kê sổ sách.
Mỗi cuối năm của tiệm đều sẽ đối chiếu sổ sách, mỗi tháng Đường phụ lại kiểm toán, trên cơ bản không có sai sót. Trước mắt tiệm cầm đồ chỉ có mười lượng bạc, xem như là tiền khởi điểm, chỉ có thể thu một ít vật phẩm giá trị thấp, tuy lợi nhuận hàng tháng chiếm ba phần nhưng hạn lưu tại cửa hàng tối đa là hai năm. Nếu như tất cả các đơn hàng nhỏ ấy đều kéo dài tới hai năm sau thì hai năm này, miệng của mọi người trong nhà đều mốc meo hết cả.
Trước khi Đường phụ qua đời đã khai báo hết di sản trong nhà.
Ông ấy là người lỗi lạc, buôn bán của cải lấy tiền nhiều năm như vậy, dẫu cho có không có tiền thì cũng không chạm vào của hồi môn mà Đường mẫu lưu lại. Có điền trang gần ngoại ô kinh thành, có ruộng tốt và cửa hàng Dương Châu quê nhà Đường mẫu, đều được quản sự xử lý, cuối mỗi năm sẽ đưa lợi nhuận tới. Dựa theo dặn dò năm đó của phu nhân, Đường phụ chia nó làm ba phần cho ba hài tử.
Trước mắt Đường gia chỉ còn lại nơi ở là hiệu cầm đồ này được lưu lại cho nhi tử, còn về cửa hiệu mặt tiền, trước lúc mất ông hấp hối nói: "Nguyệt tỷ nhi, ta biết con thích tính toán, giỏi xem hàng, xưa nay vẫn muốn giúp việc trong tiệm. Nếu con có gan thì tiệm này ta để lại cho con. Con tiếp tục mở hiệu cầm đồ cũng được, hay đổi sang cửa hàng khác cũng xong, hoặc cho thuê cũng không sao…"
"Chỉ có điều, con phải thật cẩn trọng."
Đường Nguyệt lật xem từng quyển sách đánh giá, còn cả cuốn kinh nghiệm Đường phụ để lại, trong lòng có chút vững tin. Dẫu sao nàng cũng là người thiết kế trang sức chuyên nghiệp, có nền tảng.
Chỉ tiếc, thời đại này mọi thứ đều không quá quen thuộc với nàng. Căn cứ theo ký ức trưởng thành và sách sử của tiểu Đường Nguyệt, lịch sử nơi này không thuộc về thời đại nào nàng biết mà giống một không gian song song hơn. Phạm vi của hiệu cầm đồ quá rộng, châu báu trang sức, tơ lụa, khế đất nhà, gà vịt trâu bò gia súc, thậm chí là người sống.
Nếu người cầm đồ không chuộc đồ theo đúng thời hạn, vật phẩm sẽ bị quy là "cầm chết", tiệm có thể đem bán thu hồi lại vốn.
Đường Nguyệt nhớ lại một vài kinh nghiệm trong sổ tay của Đường phụ, "Không nhận xiêm y liệm người chết, không thu vật kỳ lạ không rõ nguồn, không nhận đồ trang sức khả nghi…", chỉ sợ đụng phải đồ ăn cắp, áo liệm của cố nhân. Vừa khó bán đi, giá trị lại thấp, coi như bị lừa.
Nàng lại xem hết quyển sách giảng thuật đồ gốm, dứt khoát buông sách đi ra khỏi phòng.
Lúc này mới là giờ thân một khắc, Đường Nguyệt đi qua phòng bên cạnh, thấy Đường Ức Uyển đứng trước bàn luyện chữ, Đường Minh Tùng đi theo đọc sách, hiển nhiên đang giám sát đứa nhỏ. Nàng cũng không quấy rầy mà đi tới nhà kho tiền viện.
Nhà kho là nơi trọng địa của hiệu cầm đồ, tất cả vật phẩm cầm cố đều đặt ở đây, ngoại trừ thường ngày khóa lại, trước kia còn có một người làm công tên là Ngô Xuyên trông coi, chỉ sợ có người có ý định trộm cướp. Về sau cửa hàng kinh doanh không được nữa, đương nhiên cũng đành để Ngô Xuyên kia đi tìm công việc khác.
Đường Nguyệt xoay vòng chìa khóa, lấy chìa khóa tương ứng ra mở cửa, bên trong tối tăm, mùi gỗ chua cũ kỹ. Nàng đi tới vén rèm cửa sổ hai bên, mở cửa sổ thông gió. Nhờ ánh trăng, cuối cùng nàng cũng thấy rõ tình hình trong kho.
Kệ hàng hóa làm bằng gỗ bày từng tầng từng tầng vật phẩm, dọc theo mép bàn là tờ giấy, viết rõ năm mấy tháng mấy ngày mấy, là vật gì, tiện cho khách hàng chuộc về tìm ra.
Theo luật pháp nước Sở, thời hạn cầm cố tối đa chỉ hai năm. Trong khoảng thời gian này, ngoài việc người cầm đồ trả đủ tiền gốc thì còn phải nộp thêm lãi suất và phí quản lý. Phần lớn khách hàng đều cho rằng không đáng để chuộc lại, còn hiệu cầm đồ cũng biết khả năng họ quay lại rất thấp, liền mặc định những món ấy là “cầm chết” - hàng đã chết, đem bán cho các cửa hàng hợp tác hoặc đưa đến nơi đấu giá để thu hồi vốn.
Từng dãy kệ được phân loại rõ ràng, có công cụ như xẻng, cuốc sắt, dao sắt, xẻng, nồi sắt, đao sắt, ngọc bội, vòng tay phỉ thúy, trâm cài, mặt nạ, có loại lương thực, dầu, mì... Đường Nguyệt nhìn qua tờ giấy, lấy ra bốn món vật phẩm đã tròn hai năm không ai chuộc về, vừa vặn ngày mai sẽ dành thời gian đưa đến phòng đấu giá đổi chút tiền bạc.
Đi tới cửa, Đường Nguyệt nghĩ bên trong còn đặt một cây hoa lê dài bằng cánh tay và những vòng ngọc phỉ thúy, Đường Nguyệt cảm thấy vẫn nên mời Ngô Xuyên trở về tiếp tục trông coi tiệm cầm đồ mới được.
Tuy nói kinh thành phồn hoa, giới hạn thị trường sớm đã đột phá, chợ sáng chợ trưa chợ đêm mở cửa, nhà nào cũng có thể có miếng ăn nhưng không thiếu hạng người giở trò xấu.
Trong hiệu cầm đồ có thứ tốt, đây là việc mọi người đều biết, trước kia có Ngô Xuyên, dù không có thì cũng còn có Đường phụ trông coi, lúc này dẫu cho có không muốn thừa nhận thì nàng cũng phải thừa nhận là… hiện giờ trong nhà chỉ có nàng và hai đứa trẻ, sức chiến đấu cực thấp.
Sức lực của nữ giới không thể so với nam nhân, đặc biệt là kẻ xấu. Tiểu tử choai choai Đường Minh Tùng không đủ sức, một tiểu nha đầu Đường Ức Uyển còn phải cần người khác bảo vệ. Đường Nguyệt cúi đầu nhìn cánh tay và chân nhỏ nhắn của mình, nắm chặt tay phải vung về phía trước, nhìn thôi cũng đã thấy mềm mại vô lực.
Không được.
Không chỉ phải mời Ngô Xuyên trở về hộ viện, nàng còn phải vận động nhiều hơn, tốt nhất là học thêm chút công phu phòng thân mới được.
Khóa cửa phòng kho, nhét chìa khóa vào túi, Đường Nguyệt đi về hậu viện, thấy Đường Minh Tùng đang gánh nước bên giếng, ngồi xổm bên cạnh rửa rau.
Đường Ức Uyển cầm sọt hỏi cơm tối nay đủ nấu không, phải thêm bao nhiêu nước. Đường Minh Tùng nói cho cô bé biết đáp án, sau khi tiểu nha đầu vo gạo xong thì đi vào phòng bếp.
Nhìn hai huynh muội phối hợp nấu cơm, có thương có lượng này, ai mà ngờ mới một tháng trước còn là người chỉ chờ đến giờ đợi cơm.
Đường Nguyệt cũng không phải người biết nấu cơm, nàng chỉ có thể đảm bảo món được nấu ra có thể ăn được. Lúc này còn có một đống chuyện chờ nàng xử lý, bảo nàng nấu cơm cho hai đứa ăn là không thể nào, vừa vặn cho chúng cơ hội rèn luyện. Trong nhà chỉ còn lại ba người, dù sao cũng phải mỗi người bỏ ra chút lực mới công bằng một chút.
Đời trước nàng không có huynh đệ tỷ muội, sau khi xuyên tới đây cũng không có lòng yêu mến gì với đệ muội mới tới, cũng chỉ có chút quan hệ máu mủ của tiểu Đường Nguyệt và bọn họ là liên quan tới nàng.
Đường Minh Tùng thấy đại tỷ trở về, cậu bỏ lá rau đã rửa sạch vào giỏ trúc, đứng lên lau khô nước trên tay: "Đại tỷ, tỷ từ nhà kho ra ạ?"
Đường Nguyệt gật đầu: "Ừm, ta tìm được bốn món đồ cầm chết, ngày mai đưa đi phòng đấu giá lấy bạc."
Đường Minh Tùng đáp vâng: "Vậy ngày mai đệ đi cùng tỷ."
Đường Nguyệt: "Ngày mai đệ không đi học à?"
Sau khi Đường phụ bệnh nặng, Đường Minh Tùng xin nghỉ ở nhà, đếm ngón tay tính ra cũng gần một tháng rồi. Học như đi ngược dòng nước, một tháng không học sẽ không theo kịp tiến độ.
"...Tỷ, đệ có lời muốn nói với tỷ." Đường Minh Tùng hơi do dự, vẫn quyết định.
Trước tiên cậu mang giỏ thức ăn vào bếp, kiểm tra trong nồi đầy đủ nước gạo, dặn dò Tiểu Uyển trông chừng lửa rồi mới đi tới đại sảnh bên này ngồi xuống, thẳng thắn nói với Đường Nguyệt: "Đại tỷ, đệ không muốn đọc sách nữa."
Đường Nguyệt khẽ chớp mắt, trong lòng có suy đoán, vẫn hỏi: "Vì sao?"
Đường Minh Tùng rũ mắt xuống: "Đọc sách mỗi tháng phải bàn giao học vấn, còn có chi tiêu bút mực giấy nghiên, hiện tại trong nhà chỉ còn lại ba người chúng ta, đệ cũng muốn ra chút sức, giảm bớt gánh nặng."
Ở tuổi này của cậu mà muốn đi kiếm tiền, với lượng kiến thức tích lũy nhiều năm qua cậu đọc sách biết chữ, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi hỗ trợ chép sách, không có một tay nghề nào khác để tìm việc làm, đi làm khuân vác bao cát thuê người ta cũng chê sức cậu không đủ.
Biện pháp duy nhất cậu có thể nghĩ ra là: "Tỷ, trước đó không phải tỷ vẫn luôn muốn tiếp tục mở tiệm cầm đồ sao? Tỷ biết nhiều thứ, nếu tỷ làm chưởng quỹ thì đệ sẽ là người viết phiếu, cũng không tính là lãng phí công sức đọc sách nhiều năm như vậy."
"Nếu như tiệm cầm đồ không đủ tiền thì tỷ cứ bán phần đồ cưới nương để lại cho đệ đi, coi như là làm tiền vốn."
Đường Nguyệt nhìn thiếu niên trước mặt, gương mặt sạch sẽ tinh xảo lộ vẻ kiên quyết, đôi mắt thâm thúy trong trẻo. Nàng không nhịn được mà hỏi: "Đệ tin ta đến vậy cơ à?"
Hiện trong nhà chỉ còn lại căn nhà này và sính lễ mà Đường mẫu để lại cho ba huynh muội, có thể xem là chỗ dựa duy nhất trước khi họ có thể tự kiếm tiền nuôi thân. Nếu bán những điền sản, cửa tiệm kia đi lấy bạc làm vốn xoay lại tiệm cầm đồ thì tuy có khả năng sinh lời nhưng rủi ro cũng lớn, nhẹ thì lỗ vốn, nặng thì mất sạch tất cả.
"Tỷ là đại tỷ của đệ, đệ chắc chắn sẽ tin tỷ." Đường Minh Tùng khẳng định, "Hơn nữa, đệ đọc sách nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng còn chạy đến tiền viện quan sát tình hình trong hiệu cầm đồ, rảnh rỗi thì hỏi những người chuyên định giá kia của cha."
"Tỷ, đệ chắc chắn tỷ có thể làm được."
Những lời dặn dò trước khi cha lâm chung, Đường Minh Tùng đều ghi tạc trong lòng. Đại tỷ ở trong phòng tu dưỡng mấy ngày, tinh thần hơi có chút hăng hái lập tức đến nhà kho, đây đại khái cũng là tâm nguyện của nàng. Hơn nữa, dù sao trong nhà cũng phải có chút tiền thu.
Đường Nguyệt cong môi: "Được, vậy chúng ta thử xem sao. Nay ta làm chưởng quỹ, đệ làm người ghi phiếu, thử cùng nhau khôi phục lại tiệm cầm đồ. Còn về chuyện tiền vốn, tạm thời đệ không cần bận tâm. Của hồi môn mà mẫu thân để lại cho ba chúng ta, trừ khi vạn bất đắc dĩ thì đừng nên đụng vào."
Nàng tôn trọng lựa chọn của Đường Minh Tùng. Việc đọc sách, cậu quả thực có thiên phú, thường ngày lại cần cù hiếu học. Theo lẽ thường sĩ nông công thương, nhà nào có chút của cải đều mong con cái theo đường đèn sách, lấy công danh. Trước lúc mất, phụ thân cũng từng đặt kỳ vọng vào cậu. Thế nhưng hiện tại tình thế khó khăn, việc kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Nếu Đường Minh Tùng đã quyết định, Đường Nguyệt cũng không cần ai giúp đỡ, vậy cứ thuận theo ý cậu trước đã. Đợi tình hình trong nhà được cải thiện, Đường Minh Tùng muốn đọc sách lại thì cứ tiếp tục đọc.
"Ca, lửa cháy bừng rồi, huynh mau tới đây xem." Đường Ức Uyển trong bếp gân cổ lên gọi.
Đường Minh Tùng đáp, đứng dậy chạy tới.
Đường Ức Uyển chạy về phòng, cầm chữ lớn đã luyện cho tỷ tỷ xem, xin ra ngoài tìm mấy người bạn tốt chơi. Đường Nguyệt cười đồng ý, nha đầu kia lập tức cười rạng rỡ, gọi một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Ban đêm ăn cơm xong, Đường Minh Tùng vẫn dọn bàn như cũ, Đường Ức Uyển rửa chén, Đường Nguyệt đi vòng quanh đình viện, đi đường tiêu cơm. Nàng tới giếng nước múc thùng, chỉ mới ba lần hai tay đã mỏi nhừ.
"Tỷ, để đệ làm cho." Đường Minh Tùng tới nhận lấy, một thùng lại tiếp một thùng, dưới quần áo cơ bắp cánh tay nổi lên lại buông lỏng, tốc độ nhanh mà cũng không thấy mệt mỏi, hẳn là trong một tháng này cậu đã làm quen rồi.
"Trong bếp đã đang nấu nước rồi, đợi lát nữa đệ sẽ đi đưa vào phòng tắm."
"Được."
Giờ tuất năm khắc, đêm khuya yên tĩnh.
Đường Ức Uyển về phòng mình ngủ, Đường Nguyệt ở một mình tự do hơn không ít. Nàng không có thói quen ngủ sớm nên ngồi trên mặt bàn đốt nến nghĩ cách mở lại tiệm cầm đồ.
Nàng gọi tiệm bạc: "Tiệm bạc, tiến vào đi. Ta muốn hoàn thành chiếc vòng bạc còn dang dở kia trước đã.”
Giữa trưa nó yêu cầu khởi động nhiệm vụ, chủ nhân lại hờ hững giả điếc không nghe thấy. Bị ngó lơ lâu như vậy, tiệm bạc tinh cũng không tức giận, vẫn nhiệt tình đáp lại: "Được thôi."
Một giây sau, Đường Nguyệt lập tức bước vào một không gian quen thuộc.
Đây chính là nơi nàng từng tự tay thiết lập, tiệm bạc đã đồng hành cùng nàng suốt ba năm.
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o