Đi ra khỏi phòng đấu giá, Đường Nguyệt cảm nhận được trọng lượng của tám lượng bạc mới vào túi, tâm trạng cực tốt. Ngược lại Đường Minh Tùng lại cảm thấy tâm trạng sa sút.

Ngồi lên xe ngựa đi được một quãng Đường Nguyệt mới hỏi: "Đệ không ưng thái độ của chưởng quỹ lúc vừa rồi à?"

Đường Minh Tùng nhìn về phía trước, nhịn không được mà nhỏ giọng nói: "Trước kia đệ theo cha tới đây, chưởng quầy đều cười chiêu đãi. Lần này chúng ta tới, rõ ràng ông ta không muốn quan tâm, lúc gần đi còn hỏi chúng ta có muốn bán lại hiệu cầm đồ không, nói nể giao tình trước kia ông ta còn có thể cho giá tốt."

Dẫu sao cũng là người trẻ tuổi, Đường Nguyệt không để ý nói: "Cái này rất bình thường. Người làm ăn đa số là kết giao vì lợi ích, trước đây phụ thân mang được nhiều lợi nhuận tới cho phòng đấu giá, đương nhiên chưởng quỹ tươi cười đón chào. Bây giờ chúng ta mang tới ít vật phẩm mà còn không đáng giá, ông ấy gọi tiểu nhị tới chiêu đãi chúng ta, đích thân đi chiêu đãi khách nhân chất lượng tốt hơn cũng bình thường. Dù sao chúng ta đổi được tiền là đã đạt được mục đích chuyến đi này, coi như thành công rồi."

"Về phần ông ấy nói bán lại tiệm cầm đồ, trước đó ta nghe cha nói bây giờ đăng ký mở tiệm cầm đồ tại công hội rất khó, cũng không dễ qua cửa quan phủ, mua lại tiệm cầm đồ nhà chúng ta là thuận tiện nhất. Nhưng chỉ cần chúng ta không bán, phòng đấu giá của đối phương lớn như vậy cũng không tiện ép mua ép bán. Không cần để trong lòng."

Lợi nhuận của hiệu cầm đồ lớn, đừng nói thương hộ để mắt tới mà quan viên thế gia hơi có chút thế lực trong kinh thành cũng sẽ động lòng, nếu kinh doanh tốt thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn những cửa hàng khác.

Hiệu cầm đồ của Sở Quốc chia ba loại: Hoàng đương, Quan đương, Dân đương. Chủ nhân đứng sau Hoàng đương là hoàng thất. Quan đương là do quan viên chống lưng. Dân đương là tiệm của thương nhân bình thường. Trong kinh thành, thậm chí trên cả nước, hoàng và quan chiếm chín phần, hiệu dân đương lại vô cùng hiếm hoi.

Ông chủ sau lưng phòng đấu giá Triệu thị là phủ Trưởng công chúa, đây là nàng vô tình nghe Đường phụ đề cập qua một lần.

Trước kia tiệm Đường gia lụn bại cũng từ việc bị liên lụy bởi món đồ bị tráo của Lễ bộ Thị lang. Ai biết được đằng sau có phải đã có người bày trò tính kế sẵn. Nhớ đến lời tiểu Thất từng nói, rằng việc cho vay của hiệu cầm đồ có thể đem lại “lợi ích ẩn”, có thể là tiền tài, quyền lực. Nàng càng thầm hy vọng mình sẽ chạm được cả hai.

Đường Nguyệt thầm tự tin, nói chuyện cũng vững vàng hơn. 

Sự khó chịu của Đường Minh Tùng tan đi: "Cũng đúng, vẫn là đại tỷ suy nghĩ chu đáo, là đệ bị chưởng quầy kia làm ảnh hưởng đến tâm tư rồi."

Hai tỷ đệ đến gần Thư viện Trí Hằng, Đường Minh Tùng cột ngựa lại: "Đại tỷ cứ dạo quanh đây một lúc, hai khắc nữa đệ sẽ ra."

Nếu đã quyết định thôi học, dù sao cũng phải nói rõ ràng với phu tử. Đường Nguyệt vốn muốn nói cùng cậu đi vào, Đường Minh Tùng lại nói cậu có thể tự đi, nàng chờ ở bên ngoài là được.

Đường Nguyệt cũng nghe theo cậu.

Trong lúc chờ đợi, nàng thấy đối diện có mấy sạp đồ ăn nên liền bước sang xem. Bánh bao, bánh nướng, điểm tâm, sủi cảo, mì sợi… Cái gì cũng có. Quả thật, tiền cơm của học trò xưa nay vẫn dễ kiếm nhất, bất kể thời đại nào cũng đều đúng.

Qua giờ ăn sáng, trong nhà có bữa trưa, không thấy thức ăn mới, Đường Nguyệt cũng không mua gì. Nàng đi dọc theo sạp về phía trước, cuối cùng thấy cửa hàng khác.

Người khác đều hướng về phía tiệm tạp hóa, tiệm điểm tâm, cửa hàng trang sức, Đường Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy cửa hàng bạc.

Trong trí nhớ của nàng, cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành tên là Trân Bảo Hiên, bày bán những mẫu trang sức bạc trào lưu nhất, nhưng đa số dân chúng bình thường đều lấy trang sức bạc cũ tới cửa hàng bạc thường để nấu chảy, thêm chút chi phí rồi làm thành kiểu dáng mình muốn.

Nàng vừa đến gần đã có người tới chào hỏi: "Cô nương muốn làm trang sức gì? Sư phụ bên chúng ta tay nghề tốt, tiền công cũng thấp, đảm bảo cô nương hài lòng."

Đường Nguyệt khéo léo từ chối: "Để ta xem thử."

Người nọ cũng không giận: "Được, cô nương kia cứ xem từ từ." Nói rồi quay sang chiêu đãi khách hàng khác.

Tiệm bạc thiết kế theo kiểu không gian mở. Phía ngoài là nơi tiếp khách, bên trong thoáng đãng, chỉ có vài chiếc bàn và quầy. Nàng có thể tận mắt thấy các thợ đang nấu bạc trong những lò lớn, cũng có người dùng kẹp và búa đang rèn giũa bạc thành thỏi.

So với phòng chế tác thủ công của nàng lúc trước thì các dụng cụ nơi đây thô hơn, phải dùng sức nhiều hơn. Bên tai vang lên tiếng đối thoại giữa tiểu nhị và khách hàng, giá được báo cũng vừa phải, thế mà khách vẫn chê đắt, tay siết chặt cây trâm bạc rồi bỏ đi.

Đường Nguyệt im lặng ra khỏi cửa hàng, nghe tiếng thở dài trầm trầm của tiểu nhị như đang cảm thán hai đơn làm ăn không thành. Nàng men theo dãy cửa hàng, bước vào một tiệm tạp hóa gần đó, chọn mua một chiếc lục lạc nhỏ âm thanh trong trẻo và một cuộn dây treo bằng tre đan. Sau đó lại quay về phía Thư viện Chí Hằng.

Nàng vừa ngồi lên xe ngựa hóng mát một hồi, Đường Minh Tùng đã đi ra. Sắc mặt cậu thoải mái: "Đại tỷ, đệ đã nói với phu tử rồi, đi thôi."

Lúc từ biệt, tiên sinh đã giữ cậu lại tới ba lần, hỏi vì sao lại không tiếp tục đèn sách, nếu thật sự là vì nhà khó khăn thì có thể tạm hoãn nộp học phí. Tiên sinh còn nói, với học lực và sự chuyên cần của cậu, chỉ cần cố thêm hai ba năm nữa là có thể dự thi và lấy được thứ hạng. Nhưng Minh Tùng đã quyết ý, tiên sinh đành miễn cưỡng đồng ý, còn dặn nếu sau này tình hình khá hơn, muốn quay lại đèn sách thì cứ đến tìm ông.  ( app truyện T Y T )

Những lời này cậu giấu ở trong lòng là được.

Đường Nguyệt thấy tâm trạng cậu tốt, không hỏi tiếp: "Vậy là tốt rồi, chúng ta tới Võ quán Hồng Môn thôi."

Võ quán Hồng Môn là võ quán lớn nhất thành Tây. Mỗi năm đều có không ít người luyện võ thành tài được đưa vào các tiêu cục làm tiêu sư. Nhiều gia đình định hướng cho con đi theo đường võ cử đều gửi con đến đây từ nhỏ, khi lớn lên một chút mới phân nửa thời gian sang Thư viện Trí Hằng học chữ nghĩa.

Chưởng quầy của Hồng Môn họ Chu, có võ nghệ cao cường, nghe nói từng là giáo úy theo quân của Tiền Định Quốc Công bình định Tây Bắc. Khi còn là thiên phu trưởng của bộ binh Tô gia quân, trong trận chiến cuối cùng ở Ngọc Hiểu Sơn, dù bị trọng thương ông vẫn chém giết trăm người, còn cứu Tiền Định Quốc Công một mạng. Sau khi khải hoàn hồi kinh, ông vốn có thể nhận phong tước, nhưng vì thân thể bị thương quá nặng, ông xin cáo quan, nhận bổng lộc rồi mở ra Võ quán Hồng Môn. 

Giáo đầu trong võ quán đều là quân nhân xuất ngũ của quân Tô gia, ai nấy võ nghệ cao cường, hơn nữa còn có kinh nghiệm ra trận giết địch.

Đường phụ có chút giao tình với Chu trưởng quán này, hai người là hảo hữu. Người trông nom cửa hiệu trước kia – Ngô Xuyên, cũng là do Chu trưởng quán giới thiệu. Về sau vì hiệu cầm đồ làm ăn sa sút, Ngô Xuyên đành bị cho nghỉ, Đường phụ lại gửi gắm Chu trưởng quán thu nhận Ngô Xuyên về lại võ quán làm giáo đầu. Giờ muốn mời người trở về làm hộ viện, nàng cũng chưa rõ đối phương có đồng ý hay không…

*

Đến Võ quán Hồng Môn nói rõ mục đích, chàng trai trẻ tuổi cường tráng đi vào thông báo một tiếng rồi trở về: "Mời hai vị đi vào trong, trưởng quán muốn nói chuyện kỹ hơn với hai vị."

Đường Nguyệt và Đường Minh Tùng theo hắn đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống đã có người pha trà đưa tới.

Không bao lâu, thanh âm sang sảng đã tới trước: "Nguyệt tỷ nhi, Minh Tùng, gần đây các con có khỏe không?"

Một vị nam nhân mặc quần áo màu đen, quần áo luyện công, mặt mày gượng lên đi vào ngồi xuống chủ vị, cố lộ ra nụ cười hiền lành chờ bọn họ đáp lời.

Đường Nguyệt: "Đa tạ Chu bá phụ quan tâm, chúng con đều khoẻ. Bá phụ vẫn anh dũng như vậy, người vừa luyện công xong sao?"

Cách xa mấy bước cũng có thể cảm nhận được nhiệt lượng đập vào mặt. Vị Chu trưởng quán này tinh thần rất phấn chấn.

Đường Minh Tùng còn nhỏ không nói chuyện, chỉ cảm thấy vị Chu bá phụ này vẫn gần gũi như trước đây, còn sai người pha trà tương ứng. Lúc cha hạ táng, Chu bá phụ cũng tới, không nói đến việc cho thêm nhiều tiền, trước khi đi còn dặn dò có chuyện gì thì đến võ quán Hồng Môn tìm ông.

Chu Thu Sinh nhìn đôi cô nương ca nhi này liền nghĩ đến hảo hữu đã qua đời từ sớm, âm thanh căng thẳng hung ác trên sân huấn luyện cũng nhu hòa xuống: "Ta vừa tỷ thí xong. Võ quán chúng ta có luyện tập buổi sáng, sau đó sẽ tỷ thí luận bàn rồi mới bắt đầu huấn luyện."

Ông nhớ tới chuyện mà học đồ đến báo cáo: "Ta nghe nói các con muốn mời Ngô Xuyên trở về tiếp tục làm hộ viện à? Các con muốn tiếp tục mở hiệu cầm đồ sao?"

Đường Nguyệt thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy ạ. Tiệm cầm đồ do cha nương con kinh doanh hơn nửa đời người, từ nhỏ con đã theo sau họ học hỏi, cũng muốn thử xem có thể kinh doanh lại tiệm cầm đồ không."

Vị trưởng quán này là bạn tốt của Đường phụ, cũng quan tâm bọn họ thật lòng, Đường Nguyệt nói tỉ mỉ hơn một chút: "Sau khi khai trương lại, con trông coi cửa tiệm còn Minh Tùng phụ trách viết phiếu cầm đồ và những sổ sách khác, việc kiểm kê nhà kho hai chúng con cùng xử lý hẳn là cũng có thể làm được. Hiện tại chỉ thiếu mời Ngô Xuyên đại ca trở về giúp trông coi đồ đạc trong tiệm, để tránh phát sinh chuyện trộm cắp linh tinh."

Nàng dừng một chút rồi lại nói: "Giờ trong nhà chỉ còn lại ba tỷ đệ chúng con, chỉ sợ có người nảy sinh lòng xấu xa."

Nhìn thiếu nữ trước mắt có ngũ quan thanh lệ, làn da trắng nõn, giữa lông mày có sự kiên nghị của Đường huynh lúc trước, lại mang theo sự dịu dàng của tẩu tử khi xưa, hết lần này tới lần khác làm cho người ta không dám khinh thường, khiến người ta nhịn không được mà tin nàng có thể làm được.

Năm đó tẩu tử muốn mở tiệm cầm đồ, lôi kéo Đường huynh cùng kinh doanh tiệm cầm đồ ở ngoại ô, giờ Nguyệt tỷ nhi muốn kinh doanh tiệm cầm đồ, Chu Thu Sinh cũng cảm thấy có thể làm được.

Mấy năm nay không có nữ tử nào là không thể xuất đầu lộ diện, người luyện võ lại càng không thèm để ý những thứ này, chỉ coi trọng năng lực.

Sau khi Ngô Xuyên trở về làm giáo đầu, có mấy lần nói chuyện đều đề cập đến Đường gia. Trong lòng hắn áy náy, hắn ngày đêm canh giữ trong tiệm cầm đồ, ngay cả kẻ trộm kia là người phương nào, vào nhà kho trộm đổi bình sứ Nhữ Châu lúc nào hắn cũng không biết, sau khi tra ra manh mối, Đường chưởng quầy chưa từng trách tội mà còn đề cử hắn về võ quán làm giáo đầu. Hắn nói đại nữ nhi của Đường chưởng quầy rất có hứng thú với việc kinh doanh tiệm cầm đồ, không biết sau này có tiếp tục mở tiệm cầm đồ nữa hay không, nếu có, hắn nguyện ý trở về làm hộ viện.

Nói thật ra, võ quán bên này cho phúc lợi và lương tháng cũng tốt, nhưng Ngô Xuyên áy náy với hiệu cầm đồ Đường gia, có cơ hội thì vẫn muốn bỏ thêm vài phần sức.

Chu Thu Sinh nói: "Ý của Nguyệt tỷ nhi ta đã biết, chắc hẳn Ngô Xuyên cũng đồng ý. Nhưng không đúng dịp rồi, hôm qua hắn vừa nhận nhiệm vụ đi đến tiêu cục Giang Hạ hỗ trợ huấn luyện tiêu sư, một tháng nữa mới về.

Nghĩ đến hiệu cầm đồ bên kia mà muốn mở lại thì hộ viện nên đến càng sớm càng tốt, "Các con gấp thì trước tiên có thể chọn một người võ nghệ tốt ở võ quán bên này, ta phái hắn đi qua hỗ trợ một tháng. Về nhân phẩm thì không cần phải lo lắng, người do võ quán chúng ta bồi dưỡng ra đều là hạt giống tốt."

Thấy chuyện mời Ngô Xuyên diễn ra thuận lợi, muộn một tháng cũng không sao, mời một người qua trước một tháng là được. Đường Nguyệt đồng ý lời đề nghị của Chu trưởng quán: "Thế thì không thể tốt hơn ạ, đa tạ Chu bá phụ."

"Không cần khách sáo." Lúc này, Chu Thu Sinh dẫn hai người đến sân luyện võ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play