Phong cách trang trí của tiệm bạc thiên về sự giản lược thanh nhã. Đại sảnh chính, nơi đầu tiên khách bước vào là khu vực trưng bày. Sau lớp kính trong suốt là các món trang sức bằng bạc: nhẫn, vòng tay, vòng cổ… Trần nhà và tường được chiếu sáng bằng ánh đèn trắng, ánh sáng rọi xuống khiến trang sức bạc lấp lánh rực rỡ, càng thêm bắt mắt.

Nếu khách muốn mua đồ làm sẵn, chỉ cần chọn ngay tại đây. Kiểu dáng từ đơn giản thanh nhã đến tinh xảo phức tạp đều có đủ, thậm chí có những mẫu rất được ưa chuộng tại các thành phố lớn, đến mức vừa trưng lên đã bán hết sạch trong ngày.

Hiện tại, các quầy trong tiệm đều bày đầy trang sức bạc.

Trước kia, mỗi lần Đường Nguyệt đi tuần cửa hàng đều tán thưởng vẻ đẹp thanh nhã của trang sức bạc. Bây giờ nàng cũng vậy, vẫn cảm thán trước sự tinh xảo của các món đồ nhưng so với trước thì càng thêm kích động, vì nàng nhìn thấy rõ giá trị thực tế của chúng.

Vàng bạc xưa nay vẫn là “thông hành lệnh”. Ở thời đại này, việc khai thác kim loại còn rất hạn chế. Trong dân gian, tiền dùng phổ biến là tiền đồng. Một lượng bạc có thể đổi được hai mươi quan tiền đồng, tức hai ngàn văn tiền.

Mà bạc ở thời hiện đại lại rất dễ kiếm. Cửa hàng của nàng có nguồn cung ổn định, giá nhập chỉ khoảng năm đồng tiền cho mỗi gam nhưng giá bán ra theo mức mười lăm đồng/gam, chưa kể còn tính thêm phí thủ công. Lợi nhuận thực tế từ sản phẩm trang sức làm bằng bạc chủ yếu nằm ở khoản phí thủ công này.

Đường Nguyệt hồi tưởng lại ký ức của tiểu Đường Nguyệt, so sánh mức sống hiện tại, nhận thấy sức mua của một đồng tiền ở thời đại này tương đương một đồng hiện đại. Nhưng để mua một lượng bạc, người dân nơi đây cần chi tới hai ngàn văn, tức hai mươi quan, trong khi ở hiện đại thì chỉ cần khoảng năm trăm đồng là đã mua được một lượng bạc ròng chưa gia công. Có thể thấy, tỷ giá quy đổi giữa hai thời đại chênh lệch đến bốn lần.

Kiếm lời rồi.

Kiếm bộn rồi.

Đường Nguyệt đi tới kho bên cạnh, thấy sáu cân bạc vừa nhập hàng về, lòng đầy hạnh phúc. Nàng hỏi: "Mô hình hợp tác mà ngươi nói lúc trước là hợp tác ra sao?"

Ngẫm lại cũng thấy chua xót, tiệm bạc này rõ ràng là của nàng, trang sức bạc và bạc tồn kho ở đây cũng là của nàng, bây giờ lại phải dùng hình thức hợp tác mới có thể dùng bạc từ tiệm bạc nhà mình.

Tiệm bạc tinh: “Chủ nhân, là thế này. Tiệm bạc chúng ta xuyên không đến thế giới này, hợp tác cùng hiệu cầm đồ của các ngài theo một hình thức tự động đã được thiết lập sẵn: Tìm kiếm người có tiềm năng nhất trong tương lai, kẻ có khả năng đem lại hồi báo đầu tư tốt nhất cho tiệm cầm đồ. Sau đó, căn cứ theo nhu cầu của đối phương mà cung ứng lượng bạc tương ứng theo hình thức ‘tùy ý’. Lợi tức và phí quản lý thì thu theo quy định thông thường. Còn ta, tiệm bạc, chỉ thu về cảm xúc biết ơn, cảm kích từ phía đối phương làm năng lượng để duy trì vận hành. Còn những lợi ích tiềm ẩn khác… đều là phần thuộc về chủ nhân các ngài.”

Hình thức tùy ý...

Rốt cuộc là tùy ý đến mức nào?

Thứ hiệu cầm đồ để ý là giá trị vật phẩm, nhưng giá trị vật phẩm nơi này có thể dao động rất mạnh.

Đường Nguyệt mỉm cười: "Sao lại giống như đầu tư vậy? Cửa hàng đánh giá đồ cầm đồ, tối đa kết hợp quần áo khách hàng, nói năng, xem có năng lực chuộc đồ không. Tìm kiếm người có khả năng đầu tư tốt nhất trong tương lai, còn có lợi ích ẩn, ta phải lấy thông tin đâu ra chứ?"

Trước kia, xí nghiệp của gia tộc hoạt động khắp các lĩnh vực. Vài người anh chị họ của nàng học ngành tài chính, mỗi lần đầu tư vào doanh nghiệp mới đều phải thu thập đủ loại thông tin, đọc qua vô số báo cáo điều tra, phân tích triển vọng đầu tư rồi mới ký hợp đồng. Tiệm cầm đồ thì sao? Giao dịch thường chỉ vài câu là xong, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó làm sao xác định người ta có ý chuộc về hay không, càng không nói đến chuyện giao đủ lượng bạc cần thiết.  Lỡ như người ta không chuộc lại thì chẳng phải tiệm cầm đồ chịu lỗ nặng sao?

"Khụ... Chủ nhân nghe ta giải thích. Cái này phải nói từ việc vì sao tiệm bạc ta đây có thể thành tinh còn đi theo người xuyên việt đến cùng một nơi ra." tiệm bạc giải thích.

Thì ra ngày nàng xảy ra chuyện gặp phải bão từ mặt trời mấy chục năm khó gặp, từ trường Trái đất hỗn loạn nhưng tiệm bạc còn bị cắt điện, khi nàng ngã xuống vừa vặn đầu chảy máu, trên bầu trời có sao băng xẹt qua, trong nháy mắt linh hồn nàng có thể xuyên không. Bởi vì lúc ấy nàng gặp chuyện không may ở tiệm bạc, tiệm bạc vừa vặn bị cắt điện, trong bóng đêm cấp tốc hình thành hình thức tồn tại đặc hữu, vì thế cùng xuyên không với nhau.

Tiệm bạc do dự một chút rồi nói: "Thật ra thì... ta còn có thể biết một số chuyện của người hữu duyên trong tương lai, lấy đó làm tin tức đánh giá vật phẩm hiệu quả của hiệu cầm đồ."

Đường Nguyệt kinh ngạc: "Dự đoán tương lai à, có chuẩn không?"

Việc dự đoán tương lai từ trước đến nay đều kinh người, đoán mệnh cũng không dám chắc chắn trăm phần trăm chuyện tương lai, chỉ có thể nói đại khái. Trừ khi thế giới này giống như một quyển sách, vận mệnh của tất cả nhân vật đã được sắp đặt, từng nhân vật đều bước theo kịch bản sẵn có, đi theo một con đường có kết cục định sẵn. 

Nhưng dù là như thế, thế giới trong sách cũng là một không gian lập thể, nhân vật chưa xuất hiện vẫn có yếu tố bất định. 

Tiệm bạc tinh ăn ngay nói thật: "Tương lai của nhân vật có liên quan đến chủ nhân ngài thì ta hoàn toàn không biết. Chỉ có thể nói người hữu duyên tự động phán định trong quy tắc, có thể biết chút tình huống tương lai, nhưng quy tắc phán định này ta cũng không rõ lắm."

Đường Nguyệt cũng không thất vọng, cười nói: "Vậy tùy duyên thôi, ta chờ xem ngươi đầu tư thế nào."

Đến lúc đó nàng sẽ biết hình thức hợp tác như thế nào.

Nàng lại hỏi tiệm bạc tinh mấy vấn đề.

Sau khi hiệu cầm đồ chính thức khai trương trở lại, nàng có thể sử dụng bạc trong tiệm bạc để giao dịch. Mỗi một lượng bạc cần tiêu tốn một chút "điểm cảm tạ". Có thể ứng trước, không thu lãi, không giới hạn số lượng, cũng không bắt buộc thời hạn hoàn trả, có thể nói là phương thức cho vay rộng rãi khoan dung nhất trên đời.

Tốc độ dòng chảy thời gian của tiệm bạc cũng giống như bên ngoài, đồng hồ báo thức trong đại sảnh cũng tự động hiện lên thời gian của thế giới này.

Về ngân lượng trong kho là số lượng cố định hay dùng đến đâu giảm đến đó, tiệm bạc tinh trả lời: "Nó sẽ giảm bớt theo việc sử dụng. Chủ nhân có thể giữ lại một phần bạc để chế tác trang sức, ta sẽ giúp ngài bán ra theo giá trang sức bạc của cửa hàng lúc trước. Lợi nhuận thu được sẽ tự động dùng để mua lại bạc về cho ngài."

"Còn có một loại phương thức hối đoái, một điểm cảm tạ có thể đổi một trăm lượng bạc. Thế nào, tỉ lệ hối đoái này đủ hào phóng chưa?"

Dựa theo tỷ suất hối đoái của thời đại này, hai ngàn văn đổi một lượng bạc, một trăm lượng bạc tương đương hai mươi vạn văn, số tiền đồng này có thể chồng chất thành núi. Một điểm cảm tạ đúng là đáng giá ngàn vàng.

Đường Nguyệt hỏi câu cuối: "Đúng rồi, ngươi có muốn đặt tên không? Sau này chúng ta giao tiếp, ta không thể cứ gọi ngươi là tiệm bạc tinh được."

Tiệm bạc tinh hiếm có khi nhăn nhó: "Hay là chủ nhân đặt giúp ta đi?"

Đường Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Gọi tiểu Thất đi? Hôm chúng ta khai trương cửa tiệm là ngày Thất Tịch, mồng bảy tháng bảy, là một ngày lành. Số may mắn của ta cũng là bảy. Chúng ta có thể xuyên không đến nơi này rồi lại đồng hành như bây giờ, hẳn là ngươi đã mang đến vận may cho ta.”

"Hay lắm, vậy sau này ta sẽ là tiểu Thất. Ha ha, tiểu Thất." Tiểu Thất đắc ý đọc ba lần tên mới của mình.

Lúc này Đường Nguyệt mới đi tới phòng làm việc.

Trên bàn làm việc vẫn là dáng vẻ lúc trước khi xảy ra chuyện: các loại công cụ được đặt ngay ngắn, nào là đồ chạm khắc, đồ hơ lửa, dụng cụ làm lạnh, dụng cụ đánh bóng… Ghế ngồi có thể điều chỉnh cao thấp, cạnh bên là các loại máy móc đang tắt, ở giữa bàn là chiếc vòng tay đang làm dang dở, đã đánh bóng xong, mới khắc được một nửa.

Có lẽ bởi vì đã có đủ kỳ vọng cho tương lai nên Đường Nguyệt cũng chẳng thấy tiếc nuối gì. Nàng ngồi xuống ghế, chỉnh lại độ cao cho vừa người, lật xem quyển sổ ghi yêu cầu khách đặt làm, đọc kỹ rồi cầm lấy chiếc vòng tay đang làm dở bằng tay trái, tay phải lựa dao khắc thích hợp, cúi đầu bắt tay vào việc.

-

Hôm sau, trời vừa hửng nắng. 

Đường Nguyệt tỉnh lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi, toàn thân nàng thoải mái, tinh thần cũng phấn chấn.

Tối qua nàng làm việc trong phòng làm việc, vì tốc độ thời gian trôi qua quá nhanh, trước nay sau khi tốt nghiệp đi làm nàng không có thói quen thức đêm tăng ca, Đường Nguyệt chú ý thời gian, đến giờ hợi năm khắc là kết thúc công việc đi ngủ.

Trước khi ngủ, nàng còn hỏi tiểu Thất một việc: hóa ra muốn vào tiệm bạc, không chỉ là linh hồn mà cả thân thể cũng cùng đi được, toàn bộ đều dựa vào ý nghĩ của nàng. Nếu cần dùng đến ngân lượng, chỉ cần một suy nghĩ, bạc  sẽ xuất hiện tại bất kỳ nơi nào nàng muốn.

Bữa sáng là do Đường Minh Tùng làm, Đường Nguyệt rửa mặt xong Đường Ức Uyển mới ra khỏi phòng, vẻ mặt cô bé hiển nhiên còn chưa ngủ đủ, gọi người cũng mơ mơ màng màng.

Lúc ăn cơm, Đường Nguyệt dặn dò: “Tiểu Uyển, lát nữa ta và Minh Tùng sẽ vào huyện thành một chuyến, mang mấy món ‘cầm chết’ đi đấu giá. Muội ở nhà một mình nhé.”

Dù Đường Ức Uyển còn nhỏ, nàng cũng không muốn giấu diếm những chuyện này.

Đường Minh Tùng bổ sung: "Muội tự gài then cửa lại, nếu Lưu thẩm tới đưa thức ăn thì mở cửa, còn lại ai gọi cũng mặc kệ.”

Đường Ức Uyển gật đầu: "Muội biết rồi, ngoại trừ Lưu thẩm ra thì muội sẽ không mở cửa ai hết."

"Lát nữa muội rửa chén xong thì tự ở nhà chơi, chờ hai người trở về là được."

Ăn xong, Đường Nguyệt trở về phòng đếm tiền. Trong nhà hiện còn lại năm lượng bạc và ba trăm hai mươi mốt văn. Trên sổ sách của tiệm cầm đồ còn lại mười lượng bạc nữa. Nghĩ đến việc hôm nay cần dùng bạc, nàng dứt khoát đếm sẵn tám lượng cùng ba trăm hai mươi mốt văn nhét vào túi gấm mang theo.

Ra đến cửa viện, Đường Minh Tùng đã đánh xe ngựa chờ.

Con ngựa này rất cường tráng, kéo chiếc xe ngựa không nhỏ đi vững vàng, trước kia Đường phụ ra ngoài hoặc dẫn bọn họ vào thành đi dạo đều dùng con ngựa này xuất hành.

Ở thời đại này, ngựa là loài vật quý hiếm. Trâu có thể cày ruộng, chở người; lừa cũng vậy, nhưng ngựa thì chuyên dùng để đi đường xa vì tốc độ nhanh, chỉ là giá cả đắt đỏ. Sở Quốc không giỏi nuôi ngựa, mỗi một con ngựa con đều vô cùng quý giá. Con ngựa của Đường gia vốn là do một thương nhân lên kinh buôn bán thất bại, đành mang đến hiệu cầm đồ đổi lấy lộ phí về quê. Biết người đó không chuộc lại được, Đường phụ liền định giá thấp rồi nhận vào, hằng ngày cẩn thận nuôi dưỡng, chờ đến khi quá hạn thành “hàng cầm chết” thì giữ lại làm của nhà dùng.

Đường Nguyệt ngồi trên xe ngựa, đồ đạc trong xe đơn sơ, bốn món vật phẩm “chết” trên xe cũng không thấy chật chội, Tay nghề đánh xe của Đường Minh Tùng rất vững, là do Đường phụ dạy cho khi còn sống.

Hôm nay không phải ngày họp chợ, gần đó có rất ít người tới ngoại ô kinh thành, khách hàng bày bán hàng trên đường phố không nhiều, xe ngựa cũng không chật chội trên đường. Đường xá bằng phẳng, trong xe chỉ trải đệm phổ thông, nếu chạy nhanh sẽ nghiêng ngả kịch liệt. Cũng may Đường Nguyệt không say xe, nàng còn có thể vén rèm nhỏ nhìn cảnh tượng đường phố bên ngoài.

Đến cổng thành, sau khi kiểm tra đơn giản hai người liền được cho vào. Người trong thành rõ ràng đông đúc hơn hẳn, người cưỡi ngựa, đi xe ngựa, kẻ rao hàng rong hai bên phố… tạo nên khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Các loại cửa hàng ở ngoại ô kinh thành có quy mô nhỏ, hiệu cầm đồ Đường gia là hiệu cầm đồ duy nhất, mỗi lần bán đồ cầm đồ đều phải vào phòng đấu giá Triệu thị trong thành mới được.

Đường Minh Tùng biết đường, đi thẳng tới phòng đấu giá Triệu thị. Buộc ngựa ở cạnh cửa, cậu cầm bốn món đồ cùng Đường Nguyệt vào cửa. Lúc không có hội đấu giá thì người trong cửa hàng không nhiều lắm, họ tìm chưởng quầy nói rõ nguyên do, đối phương vội vàng tính sổ, tùy tiện gọi tiểu nhị tới chiêu đãi đánh giá, trả tiền sòng phẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play