Tỷ thí còn chưa kết thúc, ánh nắng chiếu xuống rực rỡ một phương. Tựa hồ buổi tỷ thí đang tiến hành đến đoạn gay cấn, người xem chung quanh sân đều kích động, nhìn chằm chằm vào chiêu thức nóng bỏng của hai người tỷ thí ở trên.
Trên sân, nam tử áo xanh dáng người cao ngất, hạ bàn vững vàng, xuất quyền có lực, một chiêu một thức mạnh mẽ lại cất giấu kỹ xảo, chuyển đổi thế cục công thủ, chiêu sau mạnh tay hơn chiêu trước, đánh cho người áo đen lúc đầu giữ năm phần thắng liên tiếp lui về phía sau.
Mấy hiệp trôi qua, nam tử áo đen không còn sức đánh trả, nam tử áo xanh chắp tay nói một câu: "Diêu sư huynh, đa tạ!"
Học đồ vây xem đều kích động: "Tô sư đệ mới đến võ quán không bao lâu, mỗi ngày tỷ thí đều mãnh liệt như vậy, hôm nay ngay cả Diêu sư huynh cũng bị đánh bại."
"Chiến tích đệ nhất luyện công buổi sáng mà Diêu sư huynh liên tục đạt được suốt nửa năm lại bị Tô sư đệ phá hỏng, quá lợi hại!"
"Xem hai người bọn họ tỷ thí thật sảng khoái, chiêu thức kia ta xem cũng có thể học được một chút. Chúng ta phải tranh thủ huấn luyện, hy vọng ngày mai có thể kiên trì thêm hai hiệp với Tô sư đệ."
Trong những người Đường Minh Tùng quen biết, người có võ nghệ tốt nhất là Ngô Xuyên. Lúc này xem xong nửa trận tỷ thí, lại nghe người bên ngoài nói, cậu chỉ cảm thấy nam tử áo xanh trước mắt võ nghệ cao siêu: "Vị huynh trưởng này dù đi tham gia võ cử cũng có thể tranh chức trạng nguyên trở về vinh quang môn mi."
Cậu nhịn không được mà nói với Chu Thu Sinh, "Chu bá phụ, nhân tài võ quán của bá xuất hiện lớp lớp, con nhìn thấy mà cũng muốn đến học công phu."
Như vậy cũng có thể bảo vệ, trông giữ tiệm cầm đồ nhà cậu.
Chu Thu Sinh vui vẻ khiêm tốn: "Đâu có đâu có, mấy thằng nhãi này tỷ thí thì cũng tạm được, nhưng thực tế thì kém hơn chút. Minh Tùng, con muốn học công phu thì e là cha con dưới lòng đất không đồng ý đâu, huynh ấy đang mong trong nhà có cử nhân."
Nhìn thiếu niên áo xanh trên luyện võ trường, ông tự hào vô cùng. Không hổ là người chủ gia bồi dưỡng ra, đến bên này luận võ mà cứ như hái rau. Thế mà cũng chỉ là trong lúc nghỉ ngơi không có việc gì làm, hắn không muốn bị người trong nhà càm ràm nên tìm cớ ở đây giết thời gian mà thôi. Hắn đến cũng hay, vừa vặn kích thích đám tiểu tử này, miễn cho mỗi ngày đều cho rằng công phu quyền cước của mình giỏi giang cỡ nào, chỉ biết bảo thủ.
Đường Nguyệt thấy nam tử áo xanh xoay người lại, dung mạo tuấn tú, gương mặt đầy khí phách thiếu niên. Vừa rồi trên sân đấu võ, chiêu thức quyền cước của hắn trầm ổn mà hung ác khiến người ta ấn tượng sâu sắc, lúc này có thắng cũng khiêm tốn, tôn trọng ra quyền biểu với Diêu sư huynh đã thua cuộc, đối phương không thèm để ý, có thể thấy được bình thường tính tình thẳng thắn.
Nàng quay đầu nhìn thấy vẻ hài lòng trên mặt Chu trưởng quán, động lòng dò hỏi: "Chu bá phụ, có thể phái vị nam tử áo xanh này đến tiệm cầm đồ của chúng con làm hộ viện một tháng không, bạc tháng cứ dựa theo Ngô Xuyên đại ca ạ."
Nàng nghĩ, dẫu vị nam tử áo xanh này đạt được tỷ thí hạng nhất thì võ nghệ cũng phải dưới Ngô Xuyên là giáo đầu, trả bạc tháng bằng với Ngô Xuyên hẳn là phù hợp.
Trên mặt Chu Thu Sinh có hơi cứng đờ, nhưng lúc nãy chính ông đã nói trong võ quán này người nào cũng có thể tùy ý chọn: "Khó có khi Nguyệt tỷ nhi coi trọng, ta gọi hắn tới hỏi ý kiến của hắn. Hai bên hợp tác phải cùng nguyện ý thì mới tốt."
Ông cao giọng hô: "Tô Dật Tiêu, mau tới đây."
Thiếu niên áo xanh nghe tiếng cất bước tới, sau khi tỷ thí xong trên mặt hắn còn mang theo chút mồ hôi, đứng gần lại không có mùi thối như trong dự đoán, lại có mùi thơm ngát của trúc xanh.
"Trưởng quán, có chuyện gì sao?"
Giọng điệu bình thường, không có sự tôn kính của học đồ tầm thường đối với trưởng quán, có cảm giác thân thiết quen thuộc, Đường Nguyệt nghĩ. Tô Dật Tiêu, danh tự này rất lịch sự tao nhã, lộ ra vẻ tùy ý tiêu sái như lúc tỷ thí vừa rồi, không giống như người bình thường.
Chu Thu Sinh: "Dật Tiêu, là như vậy đấy. Cháu gái ta muốn kinh doanh tiệm cầm đồ một lần nữa, vốn muốn mời Ngô giáo đầu trở về nhưng Ngô giáo đầu ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn mời ngươi tạm thời đi qua làm hộ viện một tháng, bạc tháng năm lượng. Ý ngươi thế nào?"
Hộ viện, bạc tháng năm lượng, ông cố ý nhấn mạnh. Cả hai thứ đều là thứ Tô tiểu tử chướng mắt.
Tô Dật Tiêu nhìn hai tỷ đệ Đường Nguyệt một cái, đối diện với ánh mắt Đường Nguyệt, lời từ chối tới bên môi lại thành: "Xin hỏi tiệm cầm đồ ở đâu?"
Đối phương cảm thấy hứng thú là tốt rồi, Đường Nguyệt: "Hiệu cầm đồ nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, lúc trước tên là hiệu cầm đồ Đường thị, tuy đường xá hơi xa nhưng công việc không nhiều lắm, chủ yếu là phụ trách trông coi đồ dùng trong khố phòng, tránh cho những kẻ trộm gà trộm chó nổi lên tâm tư tới trộm cướp. Bên đó cũng có gian phòng khách, huynh ở đó nghỉ ngơi cũng tiện, bao cơm ngày ba bữa."
Bao ăn bao ở, năm lượng bạc tháng, đãi ngộ này rất tốt.
Nghe được hiệu cầm đồ Đường thị, Tô Dật Tiêu sửa lại ý định: "Được, ta đồng ý. Lúc nào qua?"
"Hai ngày sau đi, huynh mang quần áo và đồ dùng để luyện võ là được." Đường Nguyệt lập tức đưa ra ngày hẹn, báo địa chỉ của tiệm cầm đồ nhà mình.
Nhìn Tô tiểu tử và Nguyệt tỷ nhi chỉ nói vài ba câu đã định ra công việc hộ viện một tháng, Chu Thu Sinh hơi sững người. Ông há mồm muốn khuyên nhủ cái gì đó nhưng nhìn ánh mắt Tô tiểu tử ông lại đành ngậm miệng lại.
Mình lấy hạt giống tốt nhất trong võ quán đi một tháng, thấy sắc mặt Chu Thu Sinh hơi tệ, Đường Nguyệt chột dạ vài giây rồi lại kiên định, chỉ một tháng mà thôi. Nàng liên tục cảm ơn rồi dẫn Đường Minh Tùng đi.
Trên đường về nhà, Đường Minh Tùng cười ha ha: "Có thể mời được người lợi hại như Tô đại ca, chúng ta đi ngủ cũng không cần lo lắng cho kho hàng nữa."
Chỉ là còn chưa khai trương đã đặt trước năm lượng, quả thực làm cho người ta đau lòng.
Hoàn thành một chuyện lớn, Đường Nguyệt cực kỳ thư thái: "Tận mắt thấy võ nghệ của huynh ấy, năm lượng bạc này tiêu đúng chỗ rồi. Có huynh ấy, chúng ta cũng an tâm."
Không cần lo lắng cho sự an toàn của nhà kho, cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của mình.
Móng ngựa vừa giẫm vững, cửa gỗ liền mở ra. Đường Ức Uyển từ bên trong lao ra: "Đại tỷ, rốt cuộc hai người cũng trở về rồi!"
Cô bé ríu rít báo cáo chuyện mình làm buổi sáng: "Ta đã rửa sạch bát đũa buổi sáng, còn quét dọn phòng của ta, luyện ba bài đại tự. Hôm nay Lưu thẩm đưa thịt heo, đậu phụ và cải trắng tới, ta đều mang vào phòng bếp."
"Thật ngoan." Đường Nguyệt không keo kiệt khen một câu, Đường Ức Uyển lập tức cười toét miệng.
Đường Minh Tùng dắt xe ngựa về chuồng ngựa, nàng dẫn Đường Ức Uyển vào nhà, chia bánh gạo mua ở tiệm tạp hóa cho cô bé: "Muội cầm đến phòng khách ăn lót dạ trước, lát nữa gọi Minh Tùng ăn chung, ta trở về phòng để chuẩn bị chút đồ."
Đường Ức Uyển đáp vâng, cô bé thích nhất là ăn bánh ngọt.
Đường Nguyệt trở về phòng, đặt chuông vừa mua lên mặt bàn, lại lấy tiền trong túi ra đặt vào trong hộp. Buổi sáng nàng mang theo tám lượng ba trăm hai mươi mốt văn ra, phòng đấu giá trả tám lượng, bỏ ra một trăm năm mươi sáu văn ở cửa hàng tạp hóa, tổng cộng còn mười sáu lượng một trăm sáu mươi lăm văn.
Nửa cân bánh gạo kia không đắt, thứ đắt chính là chuông đồng được chế tạo thanh thúy, còn có màu đỏ hồng mang ý chúc phúc.
Đặt tiền xong, Đường Nguyệt ra khỏi phòng, thấy Đường Minh Tùng vẫn chưa về, chắc đang cho ngựa tắm cho ăn cỏ khô, nàng gọi Đường Ức Uyển đang thỏa mãn đi vào bếp: "Buổi trưa ta nấu cơm cho, muội tới nhóm lửa cho ta."
"Vâng."
Phòng bếp không lớn không nhỏ, Đường Nguyệt từng xem Đường Minh Tùng nấu cơm, nồi niêu xoong chảo, củi gạo dầu muối nàng cũng quen, nhưng việc nhóm lửa bếp lò nàng lại không biết. Việc này sẽ có tiểu nha đầu phối hợp nhóm lửa, trước tiên nàng vo hai chén cơm, lại cắt đậu hũ xào, vừa cắt miếng thịt trên thớt bên cạnh, sau đó băm thành thịt băm, làm đậu hũ hầm thịt.
Đến khi Đường Nguyệt bắt đầu xào cải trắng, Đường Minh Tùng lại đây: "Buổi trưa đại tỷ nấu cơm à, đệ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm rồi." ( truyện trên app T•Y•T )
"Ừm, đệ bưng đĩa thịt hầm đậu phụ ra đi." Đường Nguyệt cầm nồi xúc xào cải trắng, đổ vào bát hầm. Thịt mà Lưu thẩm đưa tới là do nhà điền trang gần đó nuôi, rau xanh cũng bên đó trồng, vị rất tươi, xào ra cũng thơm.
Trước kia nàng chỉ ăn cơm nhà và trường học, sau khi đi làm thì hoặc là ăn thức ăn ngoài, hoặc là ăn cơm do người giúp việc đưa tới, nàng rất ít khi tự xuống bếp, nàng cảm thấy thời gian nấu cơm này không bằng ở lại phòng làm việc khắc trang sức bạc còn hơn.
Giờ Đường Minh Tùng nấu cơm, chờ sau khi khai trương hai người đều bận rộn, còn phải cộng thêm phần thức ăn của Tô Dật Tiêu, cũng không thể để Đường Ức Uyển sáu tuổi đến nấu cơm được. Nàng biết, mình cũng không dám để cô bé làm.
Ngày mai chờ Lưu bà tử đưa thịt tới nàng sẽ thương lượng mời bà ấy về nấu cơm ngày ba bữa vậy. Trước đó việc nấu một ngày ba bữa cộng thêm mua thịt cá của Đường gia vẫn luôn do Lưu bà tử làm.
Đến giờ cơm trưa, hai huynh muội Đường Minh Tùng và Đường Ức Uyển nếm thử đồ ăn rồi khen mãi, nhắc mãi vị thức ăn tỷ tỷ làm. Đường Nguyệt nghe vậy, cảm thấy thi thoảng xuống bếp làm một bữa ăn cũng không phải là không thể.
Buổi chiều không có việc gì, mượn cớ nghỉ ngơi, nàng liền đi vào tiệm bạc, tiếp tục khắc vòng tay hình trúc. Tối hôm qua nàng đã khắc xong hình dáng đại khái và hoa văn, đến giờ nàng liền ra tiệm bạc, làm vài giai đoạn hoàn tất.
Các hoa văn cây trúc đã khắc xong, kiểm tra một lượt vòng tay hoàn hảo không bỏ sót, quét sạch mảnh vụn, vòng tay hình trúc tỏa ra hào quang trong trẻo loá mắt.
Đường Nguyệt: "Tiểu Thất, ta hoàn thành vòng tay bạc này rồi."
Tiểu Thất: "Chúc mừng chủ nhân thành công, bắt đầu dùng tiệm bạc, hết thảy vật phẩm trong phòng làm việc, đại sảnh, phòng kho tuỳ ngài lấy dùng. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Đường Nguyệt nói: "Nhất định là thế."
Nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, đến đại sảnh trông thấy cửa kính, nàng đi qua định đẩy ra. Cửa kính này nặng như đổ chì, xem ra tiệm bạc này đúng là tồn tại độc lập, không thể đi ra ngoài.
Đường Nguyệt tới nhà kho chuyển một cân bạc tới phòng làm việc, sau khi hòa tan ở nhiệt độ cao mới bắt đầu đổ vào khuôn đúc, làm thành rất nhiều đồng bạc nặng năm lượng và mười lượng để sau này thuận tiện buôn bán trao cho khách hàng.