Năm Vĩnh An thứ mười hai, ngày đầu xuân ấm áp.
Kinh thành vô cùng náo nhiệt, từ thành đông đến thành tây, trang sức, tơ lụa, cửa hàng lương thực tấp nập nghênh đón đưa tiễn, từng vụ làm ăn buôn bán được xác lập. Người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm rao hàng không dứt luôn có thể hấp dẫn vài ba đứa trẻ con lấy những đồng tiền vất vả lắm mới có được ra, mua ít trái cây, viên kẹo đường, vui vẻ thưởng thức vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Người của điền trang ở vùng ngoại ô kinh thành, người vội vàng đánh xe bò đều tụ tập ở hẻm Thanh Phong, lên tiếng ra giá cầm tiền đồng, lấy hàng móc ra rồi lại bỏ vào túi, thổi phồng ra ngày tháng tốt lành an cư lạc nghiệp của bách tính nước Sở.
Chỉ có lá cờ nền trắng chữ đen viết chữ “Cầm đồ” nằm kẹp giữa tiệm rèn và tiệm tạp hóa là có phần nổi bật. Đến gần mới thấy hai bên xà ngang treo đèn lồng trắng, như thể một khoảng trống đột ngột chen vào giữa khung cảnh náo nhiệt phồn hoa của nhân gian, khiến người ta vô thức thu lại niềm vui trong lời trò chuyện và hạ thấp giọng nói đang cao hứng.
Mấy chủ quầy hàng nhỏ bán đồ ăn, bán trứng gà, bán đậu phụ trước tiệm thợ rèn thì thầm đàm luận với khách qua đường.
"Đại nương, hiệu cầm đồ này có chuyện gì sao?"
"Chậc, Đường chưởng quầy đã mất hơn mười ngày trước rồi, hôm trước mới lo tang sự xong."
"Trời có mắt, ta nhớ nương tử của chưởng quỹ cũng mất cách đây ba năm rồi phải không?"
"Đúng vậy, chỉ để lại một đại tỷ nhi và hai đứa nhỏ, cũng không biết cuộc sống sau này sẽ như thế nào…"
"Hiệu cầm đồ này… ta đoán sau này cũng sẽ không mở nữa..."
"Muốn mở cũng không mở được, cuối năm ngoái hiệu cầm đồ xảy ra chuyện các ngươi có biết không... sợ là chưởng quầy đã bồi thường toàn bộ gia sản rồi."
Bên ngoài ồn ào như thế nào, âm thầm bàn luận như thế nào thì tạm không nói đến.
Đừng nhìn cửa hiệu cầm đồ này mặt tiền hẹp mà lầm, cũng chỉ là để ứng với câu "bất đắc dĩ mới phải đi cầm đồ".
Tiệm cầm đồ là hai gian viện, tiền viện ba gian phòng, gian giữa là đại sảnh làm cửa tiệm, hai bên phòng lớn là phòng thu chi và phòng chứa tạp vật, bên trái đi qua hành lang là hai gian nhà kho, bên phải đi qua cửa vòm nguyệt là ba phòng: bếp, phòng tắm và phòng khách. Hậu viện là nơi ăn uống của cả nhà họ Đường. Những phòng còn lại là nơi ở của người trong nhà.
Chỉ là… bây giờ có một gian phòng hoàn toàn trống không.
Đường Nguyệt từ trong phòng đi ra, chỉ thấy tiểu đệ Đường Minh Tùng và muội muội Đường Ức Uyển ngồi ở đại sảnh, hai mắt vô thần nhìn thẳng vào gian phòng lúc còn sống của Đường phụ.
Cửa phòng đóng chặt không hề có động tĩnh, sẽ không còn ai bước ra từ nơi đó, cười hỏi bọn họ muốn ăn gì không, cũng sẽ không ai thúc giục họ phải cố gắng học tập, sắp xếp thời gian hợp lý, lúc nào cũng bảo họ phải đi làm công đi nhưng kì thực chỉ là bước vài bước ra trước tiền viện trông tiệm mà thôi.
Nghe tiếng mở cửa, hai đứa nhỏ như bừng tỉnh khỏi nỗi buồn. Đường Minh Tùng cố lấy lại tinh thần hỏi: "Đại tỷ, sức khỏe tỷ có đỡ hơn chút nào chưa? Sáng nay Lưu thẩm đưa thịt heo và nấm tới, lát nữa đệ sẽ nấu nấm xào thịt rồi luộc rau, tỷ thấy có được không?"
Cậu mới chín tuổi, đang tuổi phát triển, trước đây chỉ cần đến trường học, tan học thì đi chơi với bạn cùng lứa tuổi rồi về nhà chờ ăn cơm, không buồn không lo. Trải qua việc lo liệu hậu sự cho cha, bây giờ cậu nhóc cũng biết phải gánh vác trách nhiệm trong nhà.
Đại tỷ bi thương quá độ ngất xỉu hai ngày, sau khi tỉnh dậy thì càng thêm trầm mặc, tiền bạc trong nhà không đủ nên đành phải để Lưu thẩm chuyên nấu cơm trong nhà nghỉ, chỉ nhờ bà ấy sáng sớm mua thịt rau, còn lại cậu nhóc sẽ tự xắn tay áo vào bếp nấu cơm cho hai tỷ muội.
Đường Ức Uyển nhìn thấy tỷ tỷ thì vội vàng tiến lại gần nắm tay tỷ tỷ, nhẹ lắc lư, nở nụ cười làm nũng như thường ngày: "Tỷ tỷ đừng buồn, tỷ còn có bọn muội mà."
Cô bé nghĩ một lúc rồi hứa, "Tỷ tỷ yên tâm, về sau muội nhất định sẽ nghe lời tỷ, mỗi ngày luyện viết một trăm chữ, đọc sách một canh giờ, tuyệt đối không lười biếng!"
"Đợi lát nữa ăn cơm xong muội sẽ đi rửa chén. Mấy ngày nay đều là muội rửa chén, chưa làm bể một cái chén nào cả."
Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói của cô bé lại mang theo chút vui vẻ.
Đường Nguyệt nhìn nha đầu khuôn mặt phúng phính còn đôi mắt đã sưng như hạt hạnh trước mặt, chắc lúc nãy cô bé đã lén khóc trong phòng. Từ khi Đường phụ qua đời, ban đêm buồn ngủ cô bé lại sợ hãi chạy tới ngủ với nàng, hôm trước cô bé bắt đầu mang chăn về phòng mình ngủ để chứng minh mình đã mạnh mẽ hơn.
"Tỷ, cha chắc chắn không muốn nhìn chúng ta buồn bã, tỷ cũng đừng đau lòng. Tỷ xem bây giờ muội cũng biết cười rồi, ban đêm cũng không khóc nữa, có thể ngủ một mình rồi."
Nàng thầm thở dài, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: "Ta khỏe rồi, hai đứa không cần lo lắng."
"Cơm trưa thì cứ làm theo lời Minh Tùng, đúng lúc ta cũng muốn ăn nấm." Đường Nguyệt giơ tay véo nhẹ mặt Đường Ức Uyển, "Được, ta sẽ xem lời hứa của muội là thật. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối đưa chữ lớn muội viết cho ta kiểm tra, còn việc đọc sách thì giao cho Minh Tùng kiểm tra."
Nàng nghiêm mặt nói tiếp: "Đã nói rồi thì không được lười biếng đấy nhé!"
"Nữ tử hán đại trượng nương, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy." Đường Ức Uyển nhếch môi vỗ ngực nói, khí thế đầy mình.
Đường Minh Tùng nghe xong hừ mũi bật cười: "Mỗi ngày ta đều sẽ kiểm tra muội đọc sách, tránh cho muội nói được mấy câu đã bỏ cuộc."
Tuy mặt cậu nghiêm túc nhưng mày mắt đã giãn ra đôi phần.
Đại tỷ chịu nói đùa vài câu, hẳn là tâm tình đã tốt hơn nhiều. Ngày đó cha qua đời, đêm đó đại tỷ té xỉu ngủ ở trong phòng hai ngày, nếu không phải đại phu nói chỉ là quá mức bi thương mà tổn thương gan, sớm hay muộn cũng sẽ tỉnh thì cậu cũng lo lắng đến phát điên. Trong ba năm ngắn ngủi, cậu nhóc liên tiếp mất cả nương lẫn cha, tuyệt đối không thể để mất cả tỷ tỷ được.
Cậu vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Đường Ức Uyển là người không chịu ngồi yên, Đường Nguyệt ngồi ở đại sảnh, nghe động tĩnh thỉnh thoảng truyền đến, cuối cùng nàng vẫn không yên lòng, đi qua xem một chút.
Chỉ thấy một tiểu tử mặc áo xanh cầm xẻng sắt không quá thuần thục xào nấm thịt trong nồi, khói mù lượn lờ bốc lên mùi thơm, tiểu nha đầu ngồi trên ghế trước bếp, thấy lửa nhỏ thì thêm một bó củi, đốt đến mặt đỏ bừng.
Đường Minh Tùng: "Bát nhỏ, thêm chút muối."
Đường Ức Uyển đứng dậy đi lấy: "Lấy bao nhiêu ạ?"
Đường Minh Tùng: "... Đại tỷ muốn ăn thanh đạm, nửa muôi đi."
Đường Ức Uyển: "Được. Đợi lát nữa huynh nấu xong muội sẽ nếm thử vị trước, không đủ thì cho thêm muối."
Hai huynh muội lần mò xào đồ ăn, Đường Nguyệt cũng không vào. Đợi tới lúc ăn cơm trưa hai huynh muội hỏi nàng hương vị đồ ăn thế nào, Đường Nguyệt khẳng định: "Ăn ngon lắm, thanh đạm không ngán, tỷ còn muốn ăn nữa." Nàng ăn hết một bát cơm để chứng minh.
Đường Minh Tùng và Đường Ức Uyển lập tức nở nụ cười, mặc dù món nấm xào thịt này không ngon lắm nhưng đại tỷ thích là được.
Sau khi ăn xong Đường Minh Tùng thu dọn bát đũa, lau bàn, Đường Ức Uyển đi rửa chén, sau đó trở về phòng nghỉ trưa.
Đường Nguyệt nằm trên giường nghỉ một lúc không ngủ, đi tới bàn tứ phương ngồi xuống, lật xem sổ sách mà mình sửa sang lại mấy ngày nay.
Nước Sở đã qua ba đời quân vương, nghỉ ngơi lấy lại sức đồng thời còn chú trọng phát triển nông nghiệp, ủng hộ kinh tế thương nghiệp phát triển. Dưới kinh tế thương nghiệp phồn vinh, hiệu cầm đồ ra đời. Trong kinh thành có chừng trăm hiệu cầm đồ, phần lớn nằm ở khu vực kinh tế phồn hoa như thành tây, thành nam. Nhà mở hiệu cầm đồ ở ngoại ô cũng chỉ có một mình Đường gia, công việc làm ăn không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, cũng đủ ăn cả năm.
Khách hàng của hiệu cầm đồ Đường thị đến từ các hộ gia đình xung quanh ngoại ô kinh thành, có không ít quản sự làm việc ở các thương hộ, quan gia ở thành đông bắc, người tích lũy đủ ngân lượng thì đặt mua nhà đất ở ngoại ô kinh thành, thỉnh thoảng cũng sẽ thay người tới đây cầm đồ.
Còn có người từ tỉnh lẻ lên kinh, lúc cần dùng tiền thì hiệu cầm đồ Đường thị, nơi gần chỗ quốc đạo thông hướng cửa thành nhất định phải đi qua này hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ vậy, Đường Nguyệt nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
Nếu như không phát sinh bất ngờ, Đường gia tuy không nói đại phú đại quý nhưng ít nhất không lo cơm áo. Ba năm trước sau khi Đường mẫu bị phong hàn, trải qua nửa năm nằm trên giường dưỡng bệnh trị liệu không có hiệu quả thì buông tay nhân gian. Khi đó việc chữa bệnh đã hao tốn không ít tiền bạc trong nhà, việc làm ăn của Đường thị cũng theo đó giảm bớt.
Phải biết, hiệu cầm đồ vốn là chỗ chuyên vay mượn có thế chấp, trong tiệm phải có đủ ngân lượng mới có thể cho khách vay rồi thu lãi và phí quản lý sau đó. Trong lúc vận hành còn phải trả lương cho người viết phiếu, thẩm định, học việc, bếp núc… mà phụ thân nàng lại vừa là ông chủ, vừa kiêm chưởng quỹ, còn đích thân ra tiếp khách.
Chỉ cần duy trì ổn định, sớm muộn gì cũng sẽ phục hồi như trước.
Nhưng nửa năm trước, tiệm thu một món đồ: bình sứ men xanh ngọc có vân mờ như mưa khói từ lò Nhữ Châu, được quản sự nhà Lễ bộ Thị lang mang đến nói là chủ nhà cần xoay vòng tiền gấp trước năm mới nên mới đem đi cầm. Sau khi Đường phụ xem xét kỹ càng, thấy đồ quý liền định giá cao, rút ra hơn nửa ngân lượng trong tiệm để cho vay.
Phẩm sứ Nhữ Diêu vốn nổi tiếng hiếm, chỉ cung tiến cho hoàng thất, còn thừa mới rơi vào tay quan lại. Theo lệ trong nghề, định giá phải chỉ ra vài khuyết điểm, định giá nửa phần đã là rộng rãi. Nhưng Đường phụ tin rằng món này chắc chắn sẽ được chuộc về nên dám ra giá tốt để thu được phí quản lý và lợi tức cao hơn.
Nào ngờ sau năm mới, quản sự kia cầm phiếu đến chuộc bình sứ, học việc vào kho lấy ra mới phát hiện trên thân bình có thêm ba vết nứt. Bình đã nứt thì giá trị coi như mất sạch. Đã thế, phía Lễ bộ Thị lang còn cho rằng đây không phải món họ đã cầm, mà là hàng nhái từ Thông Châu gần Nhữ Châu đánh tráo vào.
Đường phụ liền mời vài bằng hữu trong nghề đến giám định, ai nấy đều khẳng định đây không phải sứ Nhữ Diêu thật.
Trên phiếu viết giấy trắng mực đen, quản sự nhà Lễ bộ thị lang yêu cầu bồi thường ngân lượng gấp đôi theo luật pháp nước Sở, bằng không thì báo quan xử lý.
Dân không đấu với quan, nước Sở nhằm vào Điển Đương Hành có luật pháp tương ứng, đồ cầm đồ nếu như có tổn thất, cửa hàng cầm đồ phải bồi thường gấp đôi. Đường phụ bất đắc dĩ lấy nốt số ngân lượng còn lại trong cửa hàng bồi thường cho nhà Lễ bộ thị lang. Thậm chí còn bán một điền trang ở vùng ngoại ô kinh thành, hai cửa hàng ở thành tây mới trả hết tiền bồi thường.
Tiệm cầm đồ cũng vì thế mà không có ngân lượng xoay vòng, không thể tiếp tục làm ăn. Cơ nghiệp bao năm gây dựng phút chốc tan thành bọt nước. Đường phụ suy sụp, tự nghi ngờ năng lực của bản thân, sợ rằng mình đã bị lừa, chẳng dám tiếp khách nữa, chỉ im lặng trông tiệm, thu mấy món đồ khách đến chuộc, miễn cưỡng duy trì tiệm.
Có lẽ Đường phụ vẫn không cam lòng, cảm thấy sứ lò nung bị hư hao còn biến thành hàng nhái không thể nào là do lúc trước mình đánh giá sai lầm. Ông ngày nhớ suy nghĩ, tích tụ uất khí trong lòng, đến sau này phát hiện học đồ cấu kết với Nhị chưởng quỹ trộm hàng đi bán, hàng nhái bình sứ Thiên Thanh lúc trước cũng vì vậy mà bị tráo. ( app truyện TᎽT )
Huynh đệ tốt hợp tác nhiều năm lại phản bội tiệm cầm đồ, trước đó không lâu lại về quê chịu tang do mẫu thân qua đời, dọn nhà chuyển đi. Dù ông có báo quan cũng không có chỗ tố khổ, Đường phụ nhất thời không chấp nhận nổi, tức giận công tâm ngã bệnh, thân thể triệt để suy sụp.
Từ nhỏ tiểu Đường Nguyệt đã đi theo bên cạnh cha nương, thấy tiệm cầm đồ nhà mình thịnh vượng ở ngoại ô kinh thành, có rất nhiều tình cảm với nơi này. Nàng còn chưa thoát khỏi bi thương mất mẹ, tiệm cầm đồ đã lung lay sắp đổ, cha không còn sức lực thì tự mình học viết ngân phiếu, đối chiếu sổ sách, đánh giá nhưng bất lực, cuối cùng hôn mê bất tỉnh trong tang lễ của Đường phụ.
Ước chừng nàng đã ngủ mê hai ngày.
Chỉ có Đường Nguyệt biết, tiểu Đường Nguyệt đã đi rồi, còn nàng thì sống lại.
Nghĩ tới mong ước duy nhất của cô nương kia, nghĩ đến nàng ấy cầu xin nàng tiếp tục kinh doanh tiệm cầm đồ, Đường Nguyệt chậm rãi thở dài, trong đầu lại vang lên tiếng khởi động quen thuộc: "Tiệm bạc, ngươi còn đó không? Bắt đầu đi."
"Oa oa ~ chủ nhân, ta còn ở đây, tới khởi động đi."
"Hoan nghênh chủ nhân khởi động tiệm bạc ở thế giới bên kia, khẩu hiệu của chúng ta là: Ngươi có hiệu cầm đồ, ta có ngân lượng, cứu người hữu duyên, cùng nhau chinh phục cuộc sống."
"Ui cha, năng lượng tiệm bạc không đủ, năng lượng tiệm bạc không đủ, tạm thời chưa thể khởi động. Mong chủ nhân hoàn thành thủ chế còn dang dở trong phòng làm việc, từ đó tích lũy năng lượng!”
Lúc hô khẩu hiệu thì oanh oanh liệt liệt mà tình trạng thực tế thì chật vật ê chề, mới hai giây đã biến thành thảm như vậy.
Khóe miệng Đường Nguyệt giật giật, bất đắc dĩ gật đầu.
Không sai, tiệm bạc mà nàng từng mở ở hiện đại không chỉ xuyên theo nàng đến đây mà còn thành tinh rồi!