Trường Thành Gió Cát
Trường Thành Gió Cát
Đang ra 7 giờ
30 chương
50 58
12345
Đánh giá: 4.8/5 từ 4 nhận xét
Endless Loved • Đang ra

Tên: Trường Thành Gió Cát.

Tác giả: Kai Mina.

Án văn: 

Hắn từng nghĩ sẽ chết trên pháp trường, đầu rơi máu chảy vì đại nghĩa. Thế mà không – hắn chết hụt, rồi sống lại, nằm co quắp trên giường nhà thờ, chăn lông thô đắp ngang bụng, bên cạnh là mùi cháo bắp nấm khét nhẹ và tiếng trẻ con ho khụ.

Cha xứ ấy – một kẻ thánh thiện – vẫn mỉm cười khi đắp lại chăn cho hắn, vẫn rót nước ấm khi hắn lỡ ho ra máu.
Cứ như thể lòng tốt ấy cứ tựa như là thánh ý. Nhưng chính hắn biết: ánh mắt ấy, cách hành xử ấy – là của một người đã mất đức tin từ lâu.

Một câu chuyện với hai số phận vô cùng buồn cười.

Ừ, một kẻ thì buồn cười kiểu… đắng ngắt trong cổ họng.

Một Vương gia – từng mưu lớn với Quang Tự, dám thách thức cả Từ Hy Thái hậu – rốt cuộc bị đày, bị chém, suýt chết giữa rừng, rồi gượng sống trong nhà thờ gỗ, ăn cháo bắp với khoai nghiền, ngủ chung phòng với cha xứ Đức, sáng nghe trẻ con líu ríu gọi dậy, tối nằm đếm củi khô bên lò sưởi.
Hắn từng nghĩ mình sẽ chết trong điện vàng, hoặc ít ra là trên pháp trường, đầu rơi máu chảy vì lý tưởng. Nhưng không, hắn sống – sống như một trò đùa.

Mà cay nhất là:  Sống rồi lại bắt đầu thấy ấm.

Có thằng cha tu sĩ Công giáo nghèo rách kia lo cho hắn từng miếng ăn, từng vết thương, kể cả lúc hắn cố tình xóc vào vết đau người ta, hắn vẫn được kéo chăn đắp lại như chưa từng tội lỗi.

Đôi lúc, hắn cũng bật cười thật. Cười kiểu "đến nước này rồi thì còn gì mà mất", nhưng trong tim lại thầm hỏi:

“Nếu ta chết hôm ấy, thì có lẽ… đã giữ được chút thể diện của một kẻ từng mang họ A Lặc Khắc Cáp.”

Giờ thì thôi, sống rồi, đành sống cho nốt.

Ừ, kẻ còn lại thì… buồn cười một cách tội nghiệp.

Nikolaus ấy mà, cái người luôn cười hiền, nói giọng ấm như ánh lửa trong lò – lại là người mang trong lòng một vết thương không rỉ máu nhưng chưa từng khép miệng.

Anh tin vào Chúa. Tin đến độ từng dấn thân ra chiến trường để truyền đức tin giữa mưa bom đạn lửa. Và rồi anh thấy gì?

_Trẻ con chết vì đói trong vòng tay mẹ.

_Người cầu nguyện bị chôn vùi trong nhà thờ đổ nát.

_Đồng đội của anh, bạn của anh, vừa được rửa tội buổi sáng thì nát óc buổi chiều.
Anh không bỏ Chúa, nhưng anh bắt đầu lặng im.
Nụ cười của anh – dịu dàng, nhẫn nại – hóa ra là cách anh che đi cái hố rỗng trong tim, nơi từng là đức tin mãnh liệt.

Thế rồi giờ đây, giữa cái nhà thờ gỗ ọp ẹp, anh sống cùng hai đứa nhỏ và một kẻ từng là Vương gia phản loạn.

Anh cười. Vẫn cười. Nhưng đôi khi, đêm về, anh lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi, bàn tay nắm hờ cây thánh giá đã hoen màu.

Có những đêm, anh tự hỏi:
“Nếu ta chỉ còn một chút ánh sáng... mà cả đời chỉ để soi sáng cho người khác, thì phần bóng tối trong ta... ai sẽ soi đường?”

Buồn cười không?
Một người đàn ông từng tin rằng có thể cứu cả thế giới bằng lời cầu nguyện, cuối cùng chỉ còn đủ sức ôm lấy mấy đứa trẻ, và canh giấc ngủ cho một người đàn ông mà anh không dám gọi tên bằng cảm xúc thật.

Các số gần nhất
Ứng Dụng TYT
Liên Hệ

TYT - Đọc và nghe truyện

Đầu trang

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ quy định và pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.

Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị.